One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 374: Nhóc quỷ thông minh

Chương 374: Nhóc quỷ thông minh
“Đúng đấy, còn cả đám ở trên đảo Pucci cũng không tốt lành gì, bán nguyên liệu nấu ăn đắt gần chết. Nếu không phải bởi vì chúng ta sống trên đảo, có thể tự sản xuất một chút lương thực thì chẳng biết đã có bao nhiêu người phải chết đói rồi.”
“Mấy năm gần đây, may mà có ngài Tom chế tạo ra tàu biển nên mọi việc mới được cải thiện hơn, nếu không thì cái đám kia lần nào cũng lấy cớ vận chuyển khó khăn, chẳng biết còn tăng giá đến mức nào nữa.”
“Thật ra dù có tàu hỏa biển thì cũng chỉ có ba hòn đảo được cung cấp đủ hàng hóa thôi. Các xưởng đóng thuyền lại còn phải cạnh tranh với nhau, cuối cùng vẫn để cho đám con buôn kia được như ý muốn.”
“Lệch đề, lệch đề rồi, tiếp theo hãy để anh đây nói về Bernice.” Người công nhân trước đó cung cấp thông tin kịp thời kéo chủ đề lại chỗ cũ.
“Hắn là người nổi bật trong số đám con buôn kia, ngoài mặt thì khiêm tốn lễ phép nhưng trên thực tế lại rất rành rẽ chuyện kích động người mua tranh giành hàng hóa của mình mà tham gia đấu giá. Lần trước còn có hai xưởng đóng thuyền đánh nhau vì hắn, chỉ tính công nhân đóng thuyền đã có mười mấy người phải vào bệnh viện.”
“Không ai quản lý mấy chuyện này ư? Tôi nhớ nơi đây còn có thị trưởng mà?” Trương Đạt Dã không nhịn được hỏi. Cậu nhớ rõ ràng trong truyện gốc, Iceburg chính là thị trưởng, người có thể trực tiếp nói chuyện hợp tác với Chính Phủ Thế Giới. Nói là thị trưởng chứ thật ra địa vị của người này ở Thất Thủy giống như một quốc vương của vương quốc nhỏ, được người dân tôn kính và quyền lực cũng rất lớn.
“Thị trưởng…” Đám công nhân bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cái tên thị trưởng hiện giờ là người vô dụng, lúc bầu cử thì chém gió hay lắm, lên làm thị trưởng xong thì chẳng làm được việc gì, ngay cả mấy cái xưởng đóng thuyền cũng không quản nổi. Lần bầu cử sau tôi chắc chắn sẽ không bỏ phiếu cho hắn nữa.”
“Tôi thấy thay vì bỏ phiếu cho người khác thì chẳng thà bỏ phiếu cho ngài Tom, bậc thầy đóng thuyền vĩ đại nhất thế giới cơ mà. Những xưởng đóng thuyền khác chắc chắn không thể không tin phục.”
“Nhưng hắn là người cá, người cá làm thị trưởng có vẻ không ổn lắm.”
“Này, anh nói như vậy thì thiếu lương tâm quá. Người cá thì sao, người ta cố gắng mười năm trời mới giúp Thất Thủy sống lại một lần nữa đấy. Nếu ông ấy lên làm thị trưởng, nói không chừng tàu hỏa biển có thể kết nối đến nhiều đảo hơn, đến lúc đó thì chúng ta không cần chịu đựng sự tức giận của mấy hòn đảo kia nữa, bắt bọn họ trả gấp đôi tiền vé tàu là được.”
“Nhưng mà…”
Các công nhân tranh luận không ngớt, chủ đề chậm rãi chuyển từ con buôn tăng giá đến sự phát triển kinh tế của toàn bộ thành phố, lại chuyển sang mâu thuẫn giữa loài người và tộc người cá, sau đó thì đột ngột chếch tới chuyện các em gái nhân ngư có xinh đẹp không, có chấp nhận lấy con người không…
Đủ loại đề tài lung tung rối loạn khiến Trương Đạt Dã có cảm giác như mình đang tham gia nhóm chat vậy. Câu chuyện bắt đầu từ một việc nhỏ phát sinh xung quanh, sau đó thăng hoa đến chuyện đường lối phát triển đất nước, sau đó có thể sẽ chuyển dần tới quan hệ quốc tế, nhưng kiểu gì cũng sẽ phát triển theo hướng kéo rèm 18+ hoặc anh hùng bàn phím, cuối cùng kết thúc bằng việc bị cấm phát ngôn hoặc là giải tán nhóm.
Sau khi thảo luận chung với đám người này đến khàn cả giọng. Nghe cả đám tâng bốc kiến thức về đảo Người Cá một hồi, nụ cười của Trương Đạt Dã đột nhiên biến mất: “À thì, ban đầu tôi hỏi cái gì ấy nhỉ?”
Mặc dù quá trình hơi vòng vèo nhưng cuối cùng Trương Đạt Dã vẫn moi được một vài thông tin hữu dụng. Chờ đến khi hội họp với Sharkler, hai người trao đổi tin tức.
Sharkler tổng kết lại: “Đại khái mỗi trung tuần tháng bảy Bernice đều tới Thất Thủy, ở chỗ này kiếm bộn một mớ tiền rồi mới đưa đoàn thuyền buôn rời đi. Nghe nói sau đó hắn sẽ dẫn cấp dưới tới thành phố ẩm thực ở đảo Pucci để ăn mừng trước khi ra khơi lần nữa.”
Trương Đạt Dã lục lại ký ức: “Tôi nhớ rằng lúc hắn tới quán rượu của chúng ta là vào đầu tháng sáu, sau đó đến giữa tháng bảy thì chúng ta tiêu diệt được mấy tên sát thủ Baroque Works kia. Thế là hắn chỉ mất một tháng để đi từ quần đảo Sabaody đến Alabasta, sau đó lại từ Alabasta đến Thất Thủy, còn hoàn thành một đơn hàng lớn?”
Trương Đạt Dã cảm thấy tốc độ đi thuyền của người này khá nhanh. Bọn họ xuất phát từ quần đảo Sabaody vào ngày 15 tháng mười, hôm qua đến Thất Thủy là ngày 7 tháng mười một, tương đương với hơn 20 ngày, chuyện này có hợp lý không?
Sharkler cho cậu đáp án: “Về mặt thời gian thì hoàn toàn có thể tới kịp, tốc độ di chuyển của thuyền chúng ta chậm bởi vì từ hàng hải sư là tôi cho đến thủy thủ các cậu đều là người mới, mỗi lần gặp phải tình trạng thời tiết cực đoan sẽ lựa chọn cách làm ổn thỏa nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận