One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 399: Điều trị và tiến hóa (1)

Chương 399: Điều trị và tiến hóa (1)
Thụy Manh manh nhịn không được nói: “Sếp ơi, tự nhiên tôi cảm thấy hình như chúng ta đang làm chuyện xấu. Có phải làm như vậy tàn nhẫn với Sharkler quá không?”
Diệp Ngôn nói: “Bù đắp nhược điểm chưa bao giờ là điều dễ dàng, đối với chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng như anh ấy, muốn chữa khỏi thì phải trải qua chút giày vò mới được.”
“Tuy phương pháp này hơi thô bạo nhưng chẳng phải thành công khiến anh ấy nghe được ba câu đấy à? Ờm…” Trương Đạt Dã trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ xin lỗi Sharkler và hỏi ý kiến của anh ấy, không thì nên suy nghĩ xem có phương pháp nào nhẹ nhàng hơn không?”
“Làm trong khả năng của chúng ta vậy.” Artoria nói: “Nếu chúng ta có thể giúp anh ấy vượt qua ải này thành công thì ý chí của anh ấy sẽ càng mạnh mẽ hơn, đây là chuyện tốt.”
Trương Đạt Dã gật đầu, gọi to: “Đi thôi Tom, đi vớt người lên.”
Tom cởi bỏ áo đuôi tôm trong một giây, nhặt tấm lưới lên đi theo Trương Đạt Dã ra ngoài vớt Sharkler. Thành thật mà nói, Tom đã tìm được chút niềm vui nho nhỏ trong hoạt động này, nó càng vớt càng trở nên nhiệt tình hơn.
Tom nhớ rõ lúc vớt Sharkler lên lần đầu tiên, biểu cảm của hắn co ro trong tấm lưới nhỏ trông đặc biệt thú vị, tiếc là càng vớt lên nhiều thì Sharkler càng quen dần với việc này.
“Xin lỗi, tôi đã gây phiền phức cho mọi người.” Sau khi quay lên thuyền, Sharkler đã xin lỗi những người khác rồi đi lấy dụng cụ ra chuẩn bị sửa chữa sàn thuyền bị hắn làm hỏng.
“Đừng nói thế, do tôi đã ép buộc anh quá mức.” Trương Đạt Dã nói ra suy nghĩ của mọi người rồi hỏi hắn: “Sharkler, anh có muốn tiếp tục điều trị theo cách này không?”
Mọi người nhìn hắn đầy khích lệ, Perona vung nắm tay nhỏ bé của mình rất đáng yêu: “Cố lên!”
Sharkler không phụ sự kỳ vọng của đồng bạn, trả lời hết đỗi dứt khoát: “Tất nhiên rồi, tôi muốn trở thành một người đàn ông mạnh mẽ và ưu tú, sao có thể bị đánh bại bởi tiếng hát được!”
“Tốt lắm!” Trương Đạt Dã vỗ lưng hắn: “Có chí khí, vậy chúng ta tiếp tục nhé!”
“Đừng mà.” Sharkler lập tức tái mặt: “Ít nhất phải cho tôi nghỉ ngơi chứ, mỗi ngày chỉ cần thử một hai lần là được…”
Thế là kế hoạch điều trị cho Sharkler đã được quyết định. Trương Đạt Dã thấy Tom đi giúp Sharkler sửa sàn thuyền thì thầm nhủ lần sau phải nghĩ cách gì thôi, chứ nếu mỗi ngày đều phải sửa chữa hai lần thì quán bar nhỏ này tan hoang mất.
Sau khi thấy ở đây không cần mình giúp đỡ, Trương Đạt Dã đi đến võ đạo quán để rèn luyện. Cậu định bụng lần sau chọn nơi này làm địa điểm điều trị, dù sao cũng là nơi được thiết kế để bọn họ vận động và giao đấu đơn giản mà, đảm bảo kiên cố hơn các khoang khác nhiều lắm.
Sau khi đổ rất nhiều mồ hôi để tích lũy năng lượng Trận đồ ma pháp, Trương Đạt Dã bắt đầu hoạt động rút thưởng hàng ngày.
Thấy thanh năng lượng tiêu hao 80%, có vẻ như hôm nay không có niềm vui bất ngờ rồi.
Nhưng khi cậu thấy những vật phẩm đã nhận được thì ít nhiều cũng có thể xem như niềm vui nho nhỏ.
Đó là một thanh kiếm dài toàn thân đen nhánh đến từ thế giới siêu thần, không rõ tên, trong phần giới thiệu chỉ nói rằng nó là vũ khí ám hợp kim dành riêng cho Đạo Sắc Nặc Tinh, vô cùng cứng rắn và không thể phá hủy.
Trương Đạt Dã không hề lăn tăn nghĩ xem miêu tả không thể phá hủy của nó có phải hơi cường điệu hay không. Cậu chỉ nhớ trong phim hoạt hình, Thụy Manh Manh đã cần thanh kiếm này, nhảy lên và đâm mạnh vào sau ót của một con ác ma cực kỳ to lớn, chỉ là hiệu ứng cử động của nhân vật hoạt hình trong tập phim đó khá tệ…
Cậu rút thanh kiếm ra quan sát, vẻ ngoài của nó không được ngầu cho lắm, vung thử vài lần thì cảm thấy còn nặng tay hơn cả cây đèn đường và chiếc ghế gấp vàng ròng, không biết rốt cuộc ám hợp kim này là cái gì.
Ở trên thuyền cũng khó tìm được cái gì để thử kiếm, Trương Đạt Dã đành lấy một cái tạ tay nhỏ ra, dựng đứng lên, dùng kiếm chặt vào giữa cái tạ.
“Xoẹt!”
Tạ tay nhỏ đáng thương bị cắt làm đôi.
Trương Đạt Dã thề là mình chưa hề sử dụng bất kỳ ma lực nào, không phải nắm giữ kỹ năng chém sắt ngay tại trận, cũng không dùng quá nhiều sức. Nói cách khác, chỉ dùng câu ‘chém sắt như chém bùn’ miêu tả thanh kiếm này là đã coi thường nó rồi.
Một thanh kiếm lợi hại như vậy, Trương Đạt Dã quyết định giao nó cho Thụy Manh Manh. Vũ khí độc quyền mà, chưa biết chừng có thể phát sinh phản ứng kỳ diệu nào đó.

“Hả? Cho tôi à?” Thụy Manh Manh ngạc nhiên cầm lấy thanh kiếm lớn màu đen, nhìn kỹ hoa văn ở trên đó: “Thanh kiếm ngầu ghê! Nó có tên không?”
Chắc mắt thẩm mỹ của cô gái này hơi khác Trương Đạt Dã, hoặc có khả năng là vũ khí dành riêng cho mình nên vừa thấy đã như tri kỷ.
“Nó không có tên, tôi chỉ biết nó là vũ khí dành riêng cho Đao Sắc Nặc Tinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận