One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 640: Làng Cocoyashi, đảo Conomi (3)

Chương 640: Làng Cocoyashi, đảo Conomi (3)
Đúng vậy, chúng biết ghi chép. Đám người cá này tìm thấy sổ ghi chép nhân khẩu trong làng, trong sổ ghi lại chi tiết số người trong mỗi hộ gia đình, thậm chí đăng ký tình trạng hôn nhân và việc có con hay chưa, quản lý nhân khẩu cực kỳ khoa học.
Chẳng qua lúc này lại tiện cho Arlong tìm người dễ dàng hơn. Sau khi biết rõ tình hình thu phí, hắn nhìn những ngôi nhà bị Momoo phá hủy rồi quay sang phía bác sĩ già nọ: “Những cái tên không thu được tiền là ai? Bị Momoo giết chết cùng người nhà đấy à… Đau đầu nhỉ, vốn dĩ chỉ định giết những kẻ không nộp tiền thôi, coi như chúng xui xẻo.”
“Nếu mỗi tháng đều phải giao nộp nhiều tiền như vậy thì chúng ta sống thế nào được!” Dân làng xôn xao bàn tán, người thì giận dữ người thì buồn bã.
“Hãy kiên nhẫn một lát, ít nhất chúng ta tạm thời sống sót, hải quân sẽ sớm bắt chúng lại.” Tuy Genzo buồn thương nhưng cũng cảm thấy may mắn. May mà vị trí nhà của Bellemere tương đối hẻo lánh, không thì nguy rồi. Chắc chắn cô ấy không thể đào đâu ra 20 vạn Bellys cho một người lớn và hai đứa trẻ.
Nhưng sợ cái gì là cái đó tới, một người cá chợt nói: “Đại ca Arlong! Còn có một ngôi nhà cách xa làng! Bên đó có khói bốc lên.”
‘Tiêu rồi!’ Genzo giật mình, nhanh chóng tính toán số tiền tiết kiệm của gia đình mình và nhận ra rằng ngay cả khi hắn dùng hết số tiền đó thì vẫn không đủ.
“Hửm?” Arlong liếc nhìn khói bếp phía xa và mỉm cười: “Suýt nữa thì bỏ sót đấy nhỉ. Ai sống ở bên đó?”
Chew lật sổ hộ khẩu: “Là một người phụ nữ tên Bellemere, độc thân, chắc chỉ có một người. Tôi đi một chuyến nhé?”
“Đi chung đi, đúng lúc thuận tiện ngắm xem địa bàn trong tương lai của chúng ta trông như thế nào?” Arlong dự định sẽ đi khắp nơi thăm thú thử xem, sau đó định ra nơi thích hợp để xây dựng thiên đường cho người cá.
“À, để vài người ở lại canh thuyền đi.” Tuy nói là canh thuyền nhưng hắn lại nhìn thoáng qua dân làng. Có Momoo và mười mấy anh em ở lại, không cần lo lắng những người này sẽ gây ra sóng gió gì.
Arlong dẫn theo phần lớn người cá rời đi, những người cá ở lại không muốn đứng chung một chỗ với loài người nên dứt khoát quay lại thuyền, Momoo cũng quay người nhảy xuống biển.
Genzo đã hoảng loạn, dù trong sổ nhân khẩu ghi Bellemere độc thân nhưng hiện tại Nojiko và Nami chắc chắn đang ăn cơm ở nhà, bị Arlong bắt gặp là sẽ phải nộp tiền, thế thì mấy mẹ con họ chết chắc.
Với tính cách của Bellemere, e rằng Arlong còn chưa kịp mở miệng đòi tiền là hai bên đã xông vào đánh nhau rồi ấy chứ? Thế thì còn tệ hơn!
“Phải làm sao với Bellemere đây? Cô ấy có thể lấy ra nhiều tiền như vậy không?” Một số dân làng cũng nêu lên mối lo ngại tương tự như Genzo.
“Hay là chúng ta cố gắng góp lại, ít nhất vượt qua được cửa ải hiện tại đã rồi sau này lại nghĩ cách.”
“Nhưng mọi người làm gì có nhiều tiền như vậy…”
“Được rồi. Ai vẫn còn tiền dư thì cố gắng góp chung đi, vài người đi dọn dẹp mấy ngôi nhà bị đụng nát, có lẽ bên trong vẫn còn người sống đấy. Nhớ lén giấu bọn họ đi nhé. Còn nữa, bác sĩ Nago, nhờ bác sĩ để ý Mari và những người khác ạ.” Genzo cố gắng bình tĩnh lại và phân công từng người làm việc.
“Genzo, cậu định làm gì?” Bác sĩ già Nago hỏi.
“Tôi đi cứu bọn họ. Arlong nói hắn muốn nhân tiện đi tham quan làng nên sẽ không đi quá nhanh. Chỉ cần tôi vòng qua chúng, giấu Nojiko và Nami đi trước thì chỉ cần nộp 10 vạn Belly là được. Có lẽ Bellemere sẽ có một ít tiền tiết kiệm.”
“Xin mọi người đừng nhắc đến hai đứa trẻ Nojiko và Nami.” Genzo giải thích xong thì giả vờ đi về nhà, sau khi xác nhận đã khuất tầm mắt người cá thì mới sải chân chạy như điên, thầm cầu nguyện trong lòng: ‘Bellemere, xin cô đừng bốc đồng!’

Chỉ ít phút sau, một con thuyền khác xuất hiện gần bờ biển, lá cờ đầu mèo trên đỉnh cột buồm tung bay trong gió.
Một cô bé lolita tóc xanh thò đầu ra khỏi phòng quan sát và hét lớn: “Thấy hòn đảo rồi!”
Dừng một thoáng, Wendy tiếp tục hét to: “Có thuyền lớn đậu bên bờ, là thuyền hải tặc ạ!”
Lời này vừa ra, Artoria đẩy Trương Đạt Dã đang tạm cầm lái sang một bên, hai tay nắm bánh lái, tốc độ của Hope bất chợt tăng vọt.
Có kỹ năng cưỡi của Artoria thêm vào, tốc độ của Hope nhanh đến không có đối thủ trong giới thuyền buồm. Thế nhưng Trương Đạt Dã vẫn cảm thấy chưa đủ, vì cậu đã thấy rõ lá cờ trên chiếc thuyền gần bờ chính là của băng hải tặc Arlong, nếu không nhanh ngăn cản bọn chúng thì sợ rằng phải tận mắt chứng kiến thảm kịch mất.
“Wendy!”
“Đã rõ!” Wendy nhanh chóng chạy đến đuôi thuyền, phồng má: “Thiên Long hống!”
Trương Đạt Dã, Thụy Manh Manh, Diệp Ngôn và Brook phối hợp cực ăn ý, cấp tốc thu hồi buồm, Hope bay lên không trung.
“Cái gì thế kia?” Người cá được phân công ở lại cũng phát hiện ra Hope, chỉ có điều bọn họ không hề nhận ra danh tính của Hope.
Bạn cần đăng nhập để bình luận