One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 532: Kỹ năng Tekkai tệ hại này có độc (3)

Chương 532: Kỹ năng Tekkai tệ hại này có độc (3)
Đối mặt với quả đấm của Diệp Ngôn và Thụy Manh Manh thì còn dễ nói đi, dù gì cũng là người mình mà.
Nhưng lần đối mặt Kuro mà cậu lại đứng yên cho người ta chém, không hợp tác phong của cậu gì cả. Kỹ năng Tekkai tệ hại này có độc thật mà, sau này tém tém lại thì hơn.
Chờ khi cậu đến phòng ăn, lẩu vẫn còn trên bàn làm người vui vẻ lại an tâm, chẳng qua không biết nguyên liệu nấu ăn đã lên mấy lượt rồi. Thậm chí Thụy Manh Manh đang cầm một ấm nước nóng thêm vào nước cốt lẩu, ước chừng cũng không phải mới thêm một lần đâu.
"Anh Đạt Dã, không bị thương chứ ạ?" Wendy thấy Trương Đạt Dã đi vào thì quan tâm hỏi.
Trương Đạt Dã nói: "Anh không sao, còn kiếm được cái này chơi hay lắm. Lát nữa chúng ta thử xem."
Vì lượng cơm của Perona và Wendy khá nhỏ nên đã ăn xong rồi, chỉ có Artoria vẫn đang chiến đấu chung với Tom vừa trở về.
Thụy Manh Manh rót nước đầy bình rồi đặt lên bếp đun, sau đó cũng quay lại chiến đấu tiếp.
Cách Tom ăn lẩu rất vội vã, gắp đủ loại cá, thịt thái mỏng nhúng vào nước sôi một cái đã nhấc lên, nóng vội nhét vào mồm, làm người ta nghi ngờ không biết nó đã nhúng chín hay chưa.
Thụy Manh Manh thích bỏ hết nguyên liệu nấu ăn vào nồi, chờ chín hẳn mới vớt ra chấm sốt ăn.
Mà Artoria thì lần lượt thả những nguyên liệu nấu ăn khác biệt vào nổi, nhìn chằm chằm không chớp mắt đến khi vừa đủ thời gian đồ nhúng ngon lành nhất mà cô vừa tìm ra thì nhanh như chớp vươn đũa vớt lên, chấm sốt thưởng thức, động tác liền mạch.
Đồ ăn vào miệng là cơ thể đong đưa trái phải biên độ nhỏ, trông rất hưởng thụ, còn không quên nhẩm tính thời gian đồ ăn vừa thêm vào nồi.
Trương Đạt Dã nhìn một hồi, ngoại trừ bị điểm dễ thương bạo kích thì còn nghi ngờ cô học lén chiêu bấm tay tính giờ của Diệp Ngôn, tính toán thời gian chính xác lại còn tính chuẩn chênh lệch thời gian, giúp mình có thể hưởng thụ món ngon không gián đoạn.
"Diệp Ngôn, tới bấm giờ cho tôi xem nào." Trương Đạt Dã quyết định cũng thử một lần. Chẳng lẽ ăn thế ngon hơn thật à?
Diệp Ngôn ngớ ra một lát mới phản ứng được là xem giờ gì: "Bấm tay tính giờ không phải để anh dùng ăn lẩu nhé!"
"Tổ huấn nhà cậu cũng không nói không được dùng như thế đúng không? Đã bảo muốn dạy kỹ năng nghề của Người Cầm Canh cho tôi cơ mà. Vừa lúc nhân dịp thể hiện xem nào." Trương Đạt Dã nhìn chằm chằm đủ loại nguyên liệu nấu ăn phập phù trong nồi, thoáng cái đã quên thả cái nào vào bao lâu rồi.
"... Sau này sẽ nói bí quyết cho anh, tự luyện đi. Bái bai, chúc anh thành công." Diệp Ngôn xoay người rời đi. Kỹ năng Người Cầm Canh không phải để dùng trong mấy chuyện linh ta linh tinh này... Nhỉ? Ngẫm lại thì hình như cậu cũng làm rất nhiều chuyện linh tinh. Tự nhiên chột dạ ghê.
Trương Đạt Dã thử nghiệm phương pháp ăn tinh xảo thất bại, cuối cùng vẫn ăn giống kiểu của Thụy Manh Manh, thả đồ vào nhúng là xong, đói gần chết thì ai để ý mấy thứ đó.
Ăn một hồi lại bỗng nảy ra một ý tưởng to gan, nếu muốn thử thì giả vờ vô tình gắp đồ ăn của Artoria thì sao nhỉ?
Artoria cảnh giác, chỏm tóc ngố trên đỉnh đầu chỉ về phía Trương Đạt Dã, ánh mắt cũng trở nên sắc bén: "Đạt Dã, có phải cậu muốn làm chuyện gì nguy hiểm không?"
Trương Đạt Dã nuốt nước miếng đánh ực, ngượng ngùng nói: "Không phải, chỉ là cảm thấy hai con tôm kia trông rất ngon thôi."
Tuy thoạt nhìn nguy hiểm nhưng với quan hệ của họ bây giờ thì nếu cậu ra tay cũng không đến mức ăn gậy chứ hả? Trương Đạt Dã rục rịch.
Artoria không phát hiện Trương Đạt Dã đang có âm mưu hiểm ác, chỉ gật đầu nhất trí: "Đúng là rất ngon, chỉ cần đợi thêm 5 giây... 3, 2, 1!"
Trương Đạt Dã vừa nâng tay lên thì hai con tôm đã vào bát Artoria rồi.
"..." Thôi tự ăn thì hơn, đoạt đồ ăn từ miệng sư tử độ khó cao quá, Trương Đạt Dã từ bỏ.
Artoria gắp một con tôm lên, nghĩ một chút rồi bỏ vào bát của Trương Đạt Dã… Hình như Đạt Dã rất ngốc, đến tôm cũng không biết đường nấu.
Trương Đạt Dã phải thừa nhận bản thân tuyệt đối không phải hạt giống tốt để trở thành ẩm thực gia. Một con tôm nấu nhiều mấy giây hay nấu thiếu mấy giây cũng không nếm được khác nhau ở đâu.
Nhưng điều này không cản trở cậu vui thầm trong lòng. Có mấy ai cướp đồ ăn từ miệng sư tử mà còn sống sót đâu chứ. Huống chi lần này là sư tử nhỏ chủ động nhường cho cậu.
Trương Đạt Dã hớn hở ăn lẩu một lúc, rốt cuộc thuyền của chi bộ hải quân cũng tới.
"Chi bộ hải quân thứ 16... Nghe quen quen." Trương Đạt Dã nhìn quân hạm hải quân càng ngày càng gần, lòng nghĩ sẽ không lại có hiệu ứng cánh bướm gì chứ?
Quân hạm chậm rãi đến gần, có thể là vì lo lắng trúng âm mưu của hải tặc nên toàn bộ binh lính đều cầm vũ khí, duy trì cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận