One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 293: Nhiệm vụ gác đêm không giao cho cậu thì cho ai (2)

Chương 293: Nhiệm vụ gác đêm không giao cho cậu thì cho ai (2)
Một Cờ yêu khác đấm nó một cái: “Đừng tưởng là tao không biết mày đang muốn nhân lúc nói chuyện với ông chủ để vừa nịnh nọt chủ nhân vừa tranh thủ làm biếng.”
Con Cờ yêu thứ ba tiếp tục đấm cho con vừa mới mở miệng nói một cái: “Đừng tưởng tao không biết mày muốn nhân lúc dạy dỗ nó để làm biếng.”
Con Cờ yêu thứ tư: “Đừng tưởng rằng…”
Cứ như vậy, sáu con Cờ yêu lao vào đánh lộn mà không có lý do, công cụ lau boong thuyền biến thành vũ khí chiến đấu.
Diệp Ngôn không thể nhịn được nữa, gào lên: “Mấy đứa khốn nạn kia, mau thành thật làm việc cho ta.”
Đám Cờ yêu dừng lại, tiếp tục nghe lệnh Sharkler làm việc.
Lúc này, Diệp Ngôn mới quay sang nói chuyện với Trương Đạt Dã: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, hiếm khi mới có được cơ hội trải nghiệm làm thủy thủ, không thử một lần thật sự rất đáng tiếc.”
“Vậy cậu cố lên.” Trương Đạt Dã là người tầm thường, không hiểu nghệ thuật. Cậu lẳng lặng đi sang một bên phơi quần áo: “Đúng rồi, lúc cậu tới đây có mang quần áo theo không? Đừng nói cậu chỉ mặc mỗi bộ hóa trang nấm này nhé?”
“Còn một bộ đồng phục nữa. Với cả, giữa đại dương bao la đi đâu mua quần áo bây giờ?” Diệp Ngôn có đeo balo tới, bên trong có Chiêng trấn hồn, Chùy trấn hồn, Cờ quái vật vàng và một bộ quần áo.
“Chỉ có thể chờ đến hòn đảo kế tiếp để đi mua. Tôi có thể cho cậu mấy bộ trước khi cậu mua được quần áo mới.” Trước khi ra khơi, đám Trương Đạt Dã đã chuẩn bị rất đầy đủ, mua khá nhiều quần áo. Dáng người của Diệp Ngôn nhìn cũng không khác cậu là mấy.
“Cảm ơn anh.” Diệp Ngôn nói xong, tiếp tục trải nghiệm cảm giác vui sướng của thủy thủ khi rửa boong thuyền.
Đợi đến khi lau dọn boong thuyền xong xuôi, đám Cờ yêu lần lượt quay trở lại Cờ quái vật vàng của mình. Kinh nghiệm nhiều năm làm yêu quái nói cho bọn chúng, lúc không có việc gì làm thì đừng có lượn lờ lung tung trước mặt ông chủ, nếu không thì sẽ phải làm việc cho đến chết.
Sự thật chứng minh bọn chúng đã đúng, công việc mới ngay lập tức rơi xuống.
Sharkler nhìn đồng hồ, tuyên bố: “Đã đến lúc nên khởi hành rồi.”
Đi biển dù sao cũng không thể giống mở quán rượu, nghỉ nửa ngày trời, mở quán mỗi vài ba tiếng đồng hồ.
Thế là Trương Đạt Dã gọi Artoria và Thụy Manh Manh tới, cả đám thu mỏ neo hình vuốt mèo, lần nữa giương buồm ra khơi.
Bởi vì Tom đang ngủ nên họ cố ý không gọi nó đến, dù sao bây giờ cũng không thiếu người làm việc.
Một khoảng thời gian dài sau đó, chuyến đi diễn ra khá suôn sẻ. Thật ra sau khi ra khơi, chỉ cần một người ở trên đài quan sát theo dõi tình hình xung quanh và một người khác xem kim nam châm tự ghi để xác định phương hướng chính xác là đủ, không cần tất cả mọi người hành động cùng nhau.
Những người khác muốn đọc sách thì đọc sách, muốn rèn luyện thì rèn luyện. Đương nhiên, người phụ trách xác định phương hướng không thể là kiếm sĩ ba kiếm* nào đó.
* Thánh mù đường Zoro
* Thánh mù đường Zoro
Ăn tối xong, Trương Đạt Dã vỗ vai Diệp Ngôn: “Sau khi tổ chức nghiên cứu và bàn bạc, chúng tôi quyết định giao nhiệm vụ gác đêm vinh quang cho cậu, đồng chí Người Cầm Canh thân yêu ạ.”
Diệp Ngôn đi ngủ, Người Cầm Canh cũng cần ngủ mà, chẳng qua ban đêm bọn họ rất dễ trở nên tỉnh táo, khó ngủ mà không giải thích được. Bởi vậy, giấc ngủ trưa rất quan trọng đối với bọn họ.
Hơn nữa, bởi vì chênh lệch thời gian giữa hai thế giới nên dù bây giờ đã hơn sáu giờ tối nhưng mới đúng là giờ ngủ trưa thường ngày của Diệp Ngôn. Chẳng biết đây có tính là không lệch múi giờ hay không.
Đương nhiên, cậu ta vẫn nhận trọng trách gác đêm, dù sao đám Trương Đạt Dã cũng không ngủ sớm như vậy, buổi tối còn có nhiệm vụ rèn luyện cần thực hiện. Chờ sau khi Diệp Ngôn tỉnh giấc rồi, bọn họ để cho hắn canh gác sau nửa đêm là được.
Không gian trên thuyền có hạn, chạy bộ cực kỳ bất tiện, nhưng Trương Đạt Dã tuyệt đối sẽ không lơi là rèn luyện chân. Cậu cực kỳ không muốn biến thành mấy người thân trên to con, thân dưới mảnh khảnh.
Vì vậy, cậu và Thụy Manh Manh đã tìm được thần khí trên thuyền, đó là hai chiếc xe đạp. Trên thực tế, đó là máy phát điện vận hành bằng bàn đạp, cách tạo ra điện giống như cách bánh xe đạp quay vậy, vừa có thể tập thể dục vừa tạo ra điện, rất hữu ích cho những người có thể lực như họ.
Ít ra thì việc cấp điện cho bóng đèn, tủ lạnh linh tinh trên thuyền không thành vấn đề.
Mặt khác, thiết bị bơm nước cũng được biến thành thiết bị vận hành bằng chân. Nước bơm lên trải qua khử muối, khử trùng và các bước khác thì sẽ được cung cấp tới các vòi nước trong từng buồng nhỏ trên thuyền.
Sau hai tiếng đồng hồ đạp xe cật lực, người bình thường có lẽ đã sắp gãy chân đến nơi, còn Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh thì chỉ cảm thấy quá nhàm chán, chán đến mức bọn họ còn đặt sách trên tay lái, thỉnh thoảng lại lật một trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận