One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 681: Laboon! Tôi về rồi đây (1)

Chương 681: Laboon! Tôi về rồi đây (1)
Artoria nhanh chóng chuyển động bánh lái, nghe chỉ thị của Sharkler điều chỉnh phương hướng của Hope liên tục.
Sharkler nhắc nhở: "Chuẩn bị sẵn sàng, đoạn nước chảy đằng trước rất xiết, sẽ khó khống chế bánh lái. Chỉ cần sai một li là Hope đi tong đấy!"
"Cứ yên tâm giao cho tôi." Artoria nắm bánh lái bằng cả hai tay, bình tĩnh nói như vậy. Khăn quàng màu xanh thuận gió bay phấp phới sau lưng cô, mái tóc vàng chói lóa dưới ánh mặt trời, trông đáng tin cực kỳ.
… Đấy là nếu lúc này không có một người một mèo đứng cạnh cầm kem ly hộ cô, thậm chí dưới chân mèo còn phải giẫm cái ghế nhỏ.
Diệp Ngôn nhìn bộ ba Trương Đạt Dã, Tom và Artoria vô cùng không hợp tình cảnh: "Ê này này, mạng người quan trọng đấy! Mấy người cứ phải đứng như vậy để tiến vào kênh à?"
Trương Đạt Dã đưa kem ly tới trước mặt Artoria để cô ăn một miếng, quay đầu sang nói: "Nếu sợ thì cậu có thể mặc bộ quần áo màu xanh kia của cậu. Cái bộ có mũ hình giọt nước ấy. Chờ thuyền chìm thì cậu đúng lúc hoàn thành hành vi nghệ thuật của mình, gọi là 'giữa sóng biếc dặm đưa mắt nhìn’ nhé? Rất hợp với tình hình."
Diệp Ngôn gào ầm lên: "Chìm thật thì phải là 'oan hồn trong sóng biếc’ có biết không hả!"
"Nói bậy, Brook mới là oan hồn, cậu còn chưa xứng."
Bình thường mà nói, lúc này chắc Brook sẽ tới chen một chân, kể chuyện cười nhạt liên quan đến xương cốt gì đó. Nhưng rõ ràng bây giờ hắn không có tâm trạng gì, chỉ ngây ngốc nhìn núi Đảo Nghịch, ánh mắt như xuyên thấu rặng núi thấy được đầu bên kia.
Sharkler vỗ nhẹ hắn nhắc nhở: "Đừng lo lắng, tìm một chỗ nắm thật chặt, lát nữa phải thuận hướng hải lưu leo lên núi. Cẩn thận bị hất văng."
"À, đúng nhỉ. Tôi biết rồi, cảm ơn cậu." Brook nắm lan can, không phải hắn mới tới núi Đảo Nghịch lần đầu, vẫn biết rõ kiến thức thông thường này.
Sharkler lớn tiếng nhắc nhở: "Những người khác cũng nắm chặt đi! Chuẩn bị leo núi!"
"Rõ!" Mọi người rối rít nắm lấy thứ có khả năng cố định thân thể, Trương Đạt Dã nhét kem vào miệng Artoria để cô ăn nhanh cho xong, sau đó nắm lấy lan can đằng trước của Hope.
Tom nhìn động tác của Trương Đạt Dã thì cũng nhét kem ly vào miệng Artoria rồi ôm chặt... Cái ghế đang ngồi.
"Chiếc mèo ngốc nghếch này." Trương Đạt Dã vươn tay túm nó: "Ôm ghế để ghế cố định mày hay để mày cố định ghế hả?"
Tom ngây ngốc lắc đầu, nghe như giống nhau cả mà? Chẳng phải chỉ cần ôm cái gì là được à?
"Ưm ư nhoam... Ực, lạnh ghê." Artoria gặp phải lần cho ăn không đáng tin cậy nhất trần đời, bị nhét bốn cái kem vào miệng làm cô vất vả lắm mới cắn vỡ lớp ốc quế để nuốt xuống, u ám nhìn thoáng qua Trương Đạt Dã và Tom đang ôm nhau.

May mà cuối cùng không lãng phí... À nhầm, may mà cô không quên nhiệm vụ của mình, thành thạo khống chế bánh lái, thuận lợi đưa Hope đến kênh ở núi Đảo Nghịch.
Cửa vào kênh nước xiết vô cùng, nhanh chóng nâng Hope về phía núi. Thân thuyền Hope đã song song với mặt núi, mũi thuyền hơi chếch. Trương Đạt Dã một tay ôm Tom, một tay vịn lan can tránh cho mình tuột khỏi boong thuyền đang dốc đứng.
"Oa~~~" Thụy Manh Manh, Perona, Wendy và Carla hét hò, ngồi thuyền đi lên chỗ cao đúng là trải nghiệm kỳ diệu.
Tuy Perona bị Moria đưa từ biển Tây tới Đại Hải Trình, nhưng lúc đó cũng không đi đường núi Đảo Nghịch, thế nên cô nhóc cũng trải qua tình huống này lần đầu tiên.
Diệp Ngôn kinh ngạc: "Nước còn chảy ngược lên cao được thật hả? Tuy nghe mọi người nói đi nói lại rồi nhưng nhìn tận mắt đúng là choáng ngợp."
Trương Đạt Dã nói: "Nghe nói là bởi vì hải lưu bốn biển cái này cái nọ tác dụng cái lọ cái chai… Tóm lại nguyên lý gì không quan trọng, dù sao thì thế giới này do em trai của Newton quản."
Theo cao độ không ngừng lên cao, tốc độ chảy của kênh chẳng những không chậm lại mà vẫn nhanh chóng, mạnh mẽ. Bởi vì có kỹ năng cưỡi của Artoria thêm vào, Hope vững vàng tiến bước, sẽ không bất chợt thay đổi hướng chỉ vì nước chảy xiết.
Không biết qua bao lâu, khí ẩm trong không khí càng ngày càng nặng, Thụy Manh Manh lau tóc mái ướt nhẹp trên trán: "Sương mù dày ghê!"
Wendy cải chính: "Đây không phải là sương mù mà là mây. Cao độ của chúng ta hiện tại đã vượt qua tầng mây rồi, không khí loãng hơn bên dưới một ít ạ."
"Hả? Đây là mây á?" Thụy Manh Manh tò mò vươn tay tóm lấy, chẳng qua tối đa nắm được vô số hạt nước mà thôi, tuy thỉnh thoảng có vụn đá nhưng chạm vào lòng bàn tay là tan đi ngay.
Thụy Manh Manh tò mò quay đầu nhìn lại, muốn xem thử rốt cuộc đã cao bao nhiêu nhưng trước mắt chỉ là một mảnh trắng xóa, không nhìn quá xa được.
Hope nhanh chóng xuyên qua tầng mây đến đỉnh núi, bốn kênh từ bốn biển Đông Tây Nam Bắc giao nhau trên đỉnh núi, dòng chảy va chạm, cuối cùng hợp lại làm một, tràn vào dòng chảy duy nhất hướng xuống, chảy dọc ngọn núi vào Đại Hải Trình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận