One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 132: Lần đầu nghe nói đến thế lực ngầm (1)

Chương 132: Lần đầu nghe nói đến thế lực ngầm (1)
Lúc này Trương Đạt Dã mới ý thức được, chắc nên xây dựng thêm hoặc cải tạo tửu quán một lần. Ít nhất thì nên xây thêm một phòng tắm hoặc mỗi gian phòng có một nhà tắm riêng?
Nếu không lại gặp tình huống giống bây giờ, mọi người phải xếp hàng lần lượt dùng nhà tắm, rất chi là bất tiện.
"Thầy Tom tắm chung với chúng tôi đi. Tôi nghe nói mèo dính nước biển mà không tắm rửa sớm là sẽ mắc bệnh ngoài da đấy." Thụy Manh Manh vừa nói vừa bế Tom lên, Artoria cũng không phản đối.
Trương Đạt Dã: "..."
Hình như có mỗi mình cậu bất tiện thôi ấy nhỉ?
“Ring ring ring… Cạch!”
Trương Đạt Dã bắt máy: “Xin chào, đây là quán rượu Đạt Dã, ai vậy ạ?”
“Oa! Nói chuyện thật này!” Hai mắt của Den Den Mushi lồi ra, miệng há hốc, đầu lưỡi của nó cong thành những đường lượn sóng, miệng phát ra giọng nói của Keimi.
Trương Đạt Dã bất lực, cô nàng này vẫn quá khích quá độ như thế: “Keimi à?”
“Vâng, vâng! Keimi đây ạ!” Den Den Mushi nghiêm túc mô tả dáng vẻ và giọng Keimi: “Làm em giật cả mình. Từ lúc nãy Den Den Mushi đã biến thành anh Đạt Dã đấy!”
“Lần đầu tiên em dùng Den Den Mushi thật đấy à? Đúng rồi, em nói Den Den Mushi biến thành anh hả? Trông như thế nào?” Trương Đạt Dã hỏi. Cậu rất tò mò không biết Den Den Mushi sẽ chọn những đặc trưng nào của mình để biến hóa.
“Hừm… tả thế nào bây giờ nhỉ.” Keimi suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Kiểu tóc và đôi mắt giống hệt anh, tay còn cầm… hình như là cái ghế gấp ạ?”
“Phì… ghế gấp là cái thể loại gì? Ủa mà Den Den Mushi có tay à?” Trương Đạt Dã nhìn kỹ, hình như hai bên người Den Den Mushi có cánh tay nhỏ ngắn tủn thì phải. Tiêu rồi, hình tượng của cậu đã không thể cứu vãn.
“Thôi, cái này không quan trọng. Em gọi điện tới nghĩa là đã về đến đảo Người Cá rồi à? ”
“Vâng! Em đã về đến đảo Người Cá an toàn, không bị hải thú ăn thịt ạ!” Keimi đầy tự hào nói.
Mỗi tội nửa câu sau nghe có vẻ khá chua xót. Trương Đạt Dã an ủi: “Về đến nơi là tốt rồi, tốc độ khá nhanh đó chứ.”
“Chỉ có 10.000 mét thôi mà, lại còn lặn bên dưới nên khoảng cách này khá gần.”
“Hình như đúng là như vậy.” 10.000 mét cũng chính là 10 km, xem ra khi nhân ngư lặn thì không cần cân nhắc áp lực nước thay đổi nên không tốn quá nhiều thời gian thật.
“Vậy nhé, nếu như sắp tới em không bị gia đình nhốt lại thì vài ngày nữa sẽ tìm anh chị chơi tiếp.”
Cô bé Keimi có vẻ khá là kinh nghiệm với việc lẻn ra ngoài, đã thế còn nắm rõ hậu quả, thậm chí chuẩn bị tinh thần ăn đòn cả rồi.
“Ừ.” Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: “Nhưng lúc ra ngoài chơi vẫn nên báo cho người nhà biết một tiếng nghe không.”
Keimi vui vẻ đồng ý rồi cúp điện thoại. Nhưng trẻ con mười mấy tuổi lúc nào cũng chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, không chừng lần sau cô nhóc vẫn sẽ lẻn ra ngoài chơi nữa cho mà xem.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Đạt Dã tiện thể gọi cho ông chủ cửa hàng hải sản, hỏi xem ông ấy có rảnh thì đi xem thử có mua con hải thú kia không.
Đằng nào thì đám người Trương Đạt Dã mới chỉ ăn không đến 50kg thịt, trước khi về còn cắt thịt cất đầy trong tủ lạnh. Số còn lại bỏ đi cũng tiếc.

“Sếp ơi, chúng tôi tắm xong rồi.” Trên lầu, Thụy Manh Manh quấn chặt áo choàng tắm quanh người rồi thò đầu qua lan can gọi với xuống dưới, sau đó mới về phòng thay quần áo.
“Tôi biết rồi.” Trương Đạt Dã đáp lại. Thành thật mà nói, từ góc nhìn của cậu, Thụy Manh Manh không buộc tóc lên nhìn trông giống như một cô nàng tomboy vậy.
Tom cũng ra hình ra dáng quấn một chiếc khăn tắm quanh người và một chiếc khăn lông trên đầu kiểu Turban, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Nó không cần thay quần áo, chỉ cần đợi lông trên người khô đi là được.
“Tom? Không phải nước trên người mày chỉ cần lau là khô hết à?” Trương Đạt Dã buồn bực.
Tom tháo chiếc khăn lông trên đầu ra và phô bày “mái tóc” ướt sũng của nó cho Trương Đạt Dã xem, sau đó lại quấn khăn lại.
“...” Thật là hết cách với anh chàng duy tâm này. Trương Đạt Dã câm nín đi tắm: “Khi nào hai cô gái xuống thì cứ mở cửa quán rượu luôn nhé, không cần đợi tao đâu.”
Đã đến giờ mở cửa quán rượu, Trương Đạt Dã cảm thấy chờ mình tắm xong cũng phải tốn mười mấy phút, đừng để khách hàng chờ quá lâu thì hơn.
Khi Trương Đạt Dã tắm rửa thay quần áo xong và đi xuống lầu thì trong quán rượu đã có hai bàn có khách ngồi.
Không biết Tom ném khăn tắm và khăn lông đi đâu rồi, chắc là nó cảm thấy lông trên người cũng sắp khô nên bỏ ra.
Thụy Manh Manh phục vụ rượu cho hai bàn khách rồi cùng ghé đầu đọc sách với Tom. Hai người xem mấy cuốn sách kiểu địa lý căn bản của thế giới này.
Artoria vẫn đang ngồi yên trước quầy bar như mọi khi, chỉ là hôm nay cô không buộc cao tóc như bình thường nữa mà buông xõa, trông có vẻ yếu đuối hơn hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận