One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 365: Spandine (2)

Chương 365: Spandine (2)
“Không biết hải quân tìm đâu ra một con thuyền hải tặc làm lá chắn, lại có một con thuyền kỳ lạ với rất nhiều người tài ba, chưa được bao lâu đã xử lý hết cả hạm đội. Không hiểu đám chết bầm kia chui từ đâu ra nữa.”
Bây giờ chỉ cần Spandam nhớ tới mặt con mèo cười hì hì trên lá cờ kia thì đã tức muốn ói máu.
Spandine đã có cách ứng phó: “Thì ra là thế, vậy tiếp theo cứ làm thế này…”
“Dạ, dạ… Wahahahaha.” Spandam càng nghe càng mừng rỡ ra mặt, xem ra lần này hắn không sao rồi, nhưng hắn vẫn còn lo cho công tích của mình: “Vậy bản thiết kế Pluton…”
“Tạm thời gác chuyện này sang một bên, dù sao chúng ta không có chứng cứ bản thiết kế nằm trong tay hắn. Chờ chuyện này qua rồi, con chỉ cần làm một ít việc nhỏ tích lũy công lao, đến lúc đó điều con đến chỗ của cha là được. Hừ, đặc công ở đây không vô dụng như đám CP5 đâu, kế tiếp…”
Tiếng cười đắc chí của hai cha con vang lên trong phòng.
“Này, ông già, đến nghe điện thoại.” Chưa tới mười phút, Spandam đứng trong phòng đập cửa rầm rầm. Chờ thẩm phán già cau mày tiếp nhận Den Den Mushi, hắn mới đắc ý nói: “Ngũ Lão Tinh gọi tới.”

“Tahahaha, thằng nhóc Den nói muốn đi nghiên cứu Hải Lâm, thế mà tay nghề đóng thuyền vẫn không tụt hậu chút nào nhỉ?” Người cá Tom dạo một vòng quanh boong tàu, lâu lắm rồi ông chưa về đảo Người Cá, khi nhìn thấy chiếc thuyền do chính em trai mình đóng ra, ông cảm thấy rất tự hào.
“Con thuyền này thật sự rất tuyệt vời.” Iceburg đi theo bên cạnh người cá Tom: “Em trai của ngài Tom đúng là một thợ đóng thuyền tài giỏi.”
Chỉ có Franky không chịu an phận, lúc thì vỗ boong tàu, lúc thì gõ vào cột buồm, lúc thì treo ngược mình trên mạn tàu nhìn những khẩu đại pháo, cuối cùng không phục phát biểu:
“Đây chính là con tàu đã đánh bại hạm đội ‘Battle Franky” của tôi ư? Không thể nào? Rõ ràng nó chỉ trang bị đại pháo bình thường mà thôi, không thấy vũ khí nào đáng gờm cả!”
Trương Đạt Dã nhớ tới những khẩu đại pháo xoay tròn trên chiến hạm của Franky, khẩu súng giáo có thể đâm xuyên thân thể Hải Vương và pháo đài di động hình bán cầu. Không thể không thừa nhận rằng Franky chắc chắn là một nhân tài chế tạo vũ khí.
“Không phải con tàu này đã đánh bại những chiến hạm của anh mà là bọn tôi.” Trương Đạt Dã mặt dày tính luôn cả bản thân vào.
Cậu cảm thấy nếu không phải mình bận bịu với việc phòng thủ mà lao tới chỗ hạm đội thì có thể tháo dỡ được vài chiếc chiến hạm rồi, chỉ là tháo dỡ không ngầu bằng Artoria mà thôi.
Franky không tin: “Cậu đùa tôi đó à? Chiến hạm số 35 của tôi đã tiêu diệt được một con Hải Vương dài 100 mét đó!”
“Đừng nói là 100 mét, Hải Vương dài 200 mét thì cũng bị cô ấy xử chỉ bằng một nhát kiếm nhé.” Trương Đạt Dã chỉ vào Artoria đang chia sẻ đồ ăn vặt với mèo Tom.
Cuối cùng Artoria vẫn xót Tom, dù cô đã thắng được toàn bộ đồ ăn vặt của Tom nhưng vẫn chia lại cho nó. Tuy nhiên, hai người bọn họ chia đồ ăn vặt hừng hực khí thế lại không cẩn thận quên mất Perona cũng bị thua sạch đồ ăn vặt.
[“Một nhân ba bằng ba, thua mất ba miếng bánh quy nhỏ, hai nhân ba bằng sáu, thua mất sáu lát thịt khô, ba nhân ba bằng chín, đồ ăn vặt ngày mai có còn không…”
Perona đọc thuộc lòng bảng cửu chương một cách lộn xộn, không hiểu tại sao lại cảm thấy xót xa: “Đã bảo ngày mai được đi dạo phố và mua đồ chơi cơ mà. Lý ra phải vui vẻ mới đúng chứ?”
Franky nhìn cô gái nhỏ có chỏm tóc ngố lắc qua lắc lại kia, không thể tưởng tượng được cảnh cô gái ấy cầm kiếm chém Hải Vương.
“Xem ra chiến hạm của tôi vẫn chưa đủ mạnh, đã đến lúc bắt đầu tạo ra chiếc số 36 rồi.”
“Cậu vẫn muốn chế tạo cái thứ đó ư, Ky ngu ngốc!?” Iceburg xù lông: “Rốt cuộc cậu đã làm rõ tình hình chưa? Lần này, chiến hạm của cậu bị người ta dùng để tấn công thuyền Tư Pháp, có phải lần sau sẽ dùng để tấn công đảo Tư Pháp không hả?”
“Anh mới là người chưa hiểu rõ tình hình, Burg ngớ ngẩn! Vụ tấn công thuyền Tư Pháp là do đám đặc công giở trò chứ có phải lỗi của chiến hạm đâu!”
Hai người cãi qua cãi lại rồi lao vào đánh nhau, ếch Yokozuna ở bên cạnh luống cuống tay chân, không biết làm cách nào để khuyên hai người họ dừng đánh nhau.
“Iceburg, Franky.” Người cá Tom hét lên: “Cẩn thận, đừng làm vỡ bất cứ thứ gì trên thuyền.”
Hai người họ ngừng lại, đồng thanh nói: “Trò biết rồi, thầy Tom!”
Sau đó, bọn họ nhìn nhau và tiếp tục đánh.
Thụy Manh Manh vừa bưng trà ra vừa phàn nàn: “Chẳng phải nên nhắc bọn họ cẩn thận đừng đánh hỏng đối phương hay sao?”
“Hai người họ rắn chắc lắm, Tahahaha.” Người cá Tom đã quá quen với sự ồn ào của hai người học trò, ông mỉm cười đáp lại yêu cầu giúp kiểm tra thân tàu có bị hư hại hay không của Trương Đạt Dã.
Không mất nhiều thời gian, Hope đã đến đảo Scrap gần đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận