One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 814: Tin tức lớn (3)

Chương 814: Tin tức lớn (3)
Ngoài ra, hàng chục con cá sấu chuối tiêu do Crocodile nuôi cũng thuộc về bọn họ và chúng sẽ lần lượt được bổ sung vào thực đơn của họ trong những ngày tới.
Nhờ hành động tuyệt vời của Morgans, hiện giờ nhóm Trương Đạt Dã gần như đã trở thành cái tên quen thuộc ở Alabasta và mọi người thường chào đón họ một cách nhiệt tình khi đi trên phố. Cobra cũng rất vui mừng khi thấy điều này xảy ra.
"Tôi nói này, ngài nên có lòng đề phòng thêm chút đi quốc vương bệ hạ." Trương Đạt Dã bất đắc dĩ nói: "Nếu chúng tôi có ý đồ xấu, ngài xử lý không tốt thì chúng tôi sẽ trở thành Crocodile thứ hai đấy."
"Nhưng các cậu không có ý đồ xấu mà." Cobra cười ha hả đáp lời, đôi mắt xuyên qua cửa sổ quan sát nhóm bé gái đang chơi bịt mắt trốn mèo trong vườn hoa.
Hiện tại đến phiên các bé gái trốn, Tom bịt mắt đi bắt người, là bịt mắt trốn mèo hàng thật giá thật.
Trương Đạt Dã im lặng quan sát một hồi. Tom đúng là thích chơi xấu, động một chút là lại vén mảnh vải lên nhìn trộm.
Có điều dù nó nhìn lén thì cũng không bắt được người, trừ khi Wendy tự vấp ngã giữa đất bằng.
“Uỵch!”
"Đau quá!"
"À há!" Tom bắt lấy Wendy.
Trương Đạt Dã mặc niệm một câu xin lỗi rất nhiều.
Cobra cười khẽ, nhắc nhở: "Đúng rồi, bởi vì lý do sức khỏe nên tôi vẫn chưa mở tiệc chúc mừng được. Hiện giờ cuối cùng tôi cũng khoẻ lại, tối nay tổ chức tiệc đi, cậu nhớ đưa tất cả mọi người cùng tới tham gia nhé."
Tập mãi thành quen, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn họ ăn chực trong vương cung, mọi người ai nấy đều ăn uống thoả thích.
Hôm nay, bếp trưởng Terracotta - cũng chính là người vợ có tướng phu thê với Igaram cực kỳ tự tin, bởi vì bà đã tạm thời thuê thêm 20 đầu bếp.
Ngoài món cá sấu chuối tiêu, món ăn đặc biệt trên bàn còn có chim lọc lừa mà chú Long đã bắn lúc buồn chán. Ngoài ra còn có một số nguyên liệu cao cấp thường gặp và một số loại rau, trái cây đặc trưng của Alabasta.
Ví dụ như cây xương rồng. Trong sa mạc có rất nhiều loại cây xương rồng khác nhau, trong đó một số loại có thể ăn được, làm thành món ăn hoặc ép nước uống đều khá ngon.
Lúc này Wendy và Perona đang bám hai tay vào bàn, ánh mắt ngang bằng với một cốc nước xương rồng. Hai bé gái nhìn chằm chằm vào thứ "nước trái cây" óng ánh trong cốc mà không dám nếm thử.
"Nước ép của cây xương rồng uống được thật ư?" Perona nghi ngờ hỏi: "Có đắng như mướp đắng không?"
"Nói không chừng sẽ chua như mận khô." Wendy tỏ vẻ sợ hãi, cô bé sợ nhất là đồ chua, thấy người ta ăn mận khô sẽ không nhịn được muốn chạy trốn.
"Thứ có thể dùng để chiêu đãi khách khứa thì hương vị sẽ không kỳ quái như vậy đâu." Carla an ủi: "Mặc dù trông màu sắc của nó hơi khả nghi."
"Thật sự không có vấn đề gì à Vivi? Rốt cuộc nó có mùi vị gì?" Wendy và Perona quay đầu chứng thực với Vivi.
"Yên tâm đi, loại nước ép của cây xương rồng này uống rất ngon, để tôi uống cho mọi người xem." Vivi cầm lấy cái cốc rồi uống ừng ực, không có chút phong thái thục nữ nào.
Chờ đến khi cô bé uống xong, chiếc cốc trống rỗng, nụ cười của Vivi lập tức khựng lại. Chiếc cốc thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan, cô bé khó tin bịt miệng mình, mấy giây sau bắt đầu vịn bàn nôn khan: "Ừm, khó uống quá!"
"Công chúa điện hạ, xin cẩn thận!" Thị nữ đứng bên cạnh nhẹ nhàng kéo Vivi ra rồi vội vàng đi thu dọn mẩu thuỷ tinh trên mặt đất.
Sau khi xác nhận Vivi không bị thương, Igaram nghiêm nghị và cứng rắn dạy dỗ: "Công chúa Vivi, làm như vậy quá mất lịch sự… Khụ khụ khụ, dù nước trái cây này không hợp khẩu vị thì công chúa cũng không thể tuỳ ý ném vỡ cốc được."
"Nhưng mà cốc nước ấy thật sự quá khó uống, trước đây rõ ràng nó không có hương vị như vậy." Vivi hơi tủi thân, rõ ràng cô bé chỉ muốn chứng minh cho bạn mình thấy nước ép xương rồng uống rất ngon, thế mà giờ lại biến thành như thế này liệu có bị chê không nhỉ?
Chỉ là điểm chú ý của mấy cô bé rõ ràng không ở nơi đó, Wendy sợ hãi hỏi: "Chua thật à?"
"Không đâu, chắc chắn là đắng rồi." Perona giơ tay ra đỡ Vivi.
Sau đó… cánh tay của Vivi gãy lìa.
"Á?"
"Vivi!"
"Công chúa Vivi?"
Cobra, Igaram và đám thị nữ hoảng sợ há to miệng, sau đó rối rít tít mù.
Bản thân Vivi cũng sợ ngây người, mặc dù không cảm thấy đau nhưng trơ mắt nhìn cánh tay mình rụng xuống như vậy cũng rất đáng sợ.
"Oa ôi…" Perona giật nảy mình, hai mắt sắp lồi ra đến nói: "Rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi! Wendy! Wendy ơi! Mau… mau cứu Vivi đi!"
Không đợi Wendy kịp trả lời, cánh tay của Vivi trong tay Perona sột soạt vài tiếng rồi vỡ tan ra thành cát vàng rơi xuống mặt đất.
Nước mắt Perona tuôn như mưa, cô nhóc quỳ xuống mặt đất, cố gắng vun những hạt cát lại: "Tớ xin lỗi, xin lỗi mà!"
Trương Đạt Dã nhìn đống cát dưới đất và vết gãy hoàn toàn lành lặn trên vai Vivi, trong lòng nghĩ đến một khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận