One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 496: Còn ai đến từ Đại Hải Trình (3)

Chương 496: Còn ai đến từ Đại Hải Trình (3)
Diệp Ngôn là người đầu tiên đề nghị quay về phòng ngủ, thực ra Người Cầm Canh cũng muốn ngủ như bình thường lắm chứ, mỗi tội cứ đến nửa đêm là tỉnh táo phấn chấn. Thành ra nếu không có việc gì thì cậu ta sẽ đi ngủ sớm.
Mọi người trở về phòng của mình, Trương Đạt Dã vẫn cùng phòng với Tom. Trước khi lên giường, cậu lấy dụng cụ từ cột vật phẩm ra luyện tập một lúc rồi mới chúc Tom ngủ ngon, lên giường ngủ say.
Trong lúc mơ màng, hình như cậu nghe thấy tiếng ai đó chạy qua ngoài cửa sổ, chẳng qua Trương Đạt Dã tưởng là mơ nên không để tâm.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tay xách nách mang đủ loại túi lớn túi nhỏ rời khỏi nhà nghỉ.
Thụy Manh Manh hỏi: “Đêm qua có ai để ý chuyện gì không? Cảm giác hơi ồn ào.”
Artoria nói: “Hình như binh sĩ truy bắt đào phạm. Nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng.”
Diệp Ngôn ngáp dài rồi nói: “Tôi bảo Tùy Phong Nhĩ đi nghe ngóng rồi, chúng ta về thuyền rồi nói tiếp.”
“Vậy đem đồ về trước rồi tính sau.” Trương Đạt Dã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra. Xem ra tiếng động đêm qua không phải là ảo giác.
Những người khác không hiểu gì cả, có lẽ là đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy, hoặc là tại không quá cảnh giác.
“Các vị khách đi ngang qua ghé lại xem hàng nào! Hàng đến từ Đại Hải Trình, mười năm khó gặp một lần, hôm nay bỏ lỡ thì phải đợi thêm mười năm nữa!” Một quầy bán hàng nhỏ đang rao bán đồ, trước quầy đã có rất nhiều người tò mò vây quanh.
Trương Đạt Dã giật thót: “Không phải chứ? Bị người vào trộm à?”
Diệp Ngôn lập tức dùng thần giao cách cảm để liên lạc với Cờ yêu đang ở trên Hope và nhận lại tin báo ổn thỏa. Đêm qua chúng Cờ yêu luân phiên canh gác, đảm bảo một con muỗi cũng không bay lọt lên thuyền được.
Mọi người nhìn nhau, cũng có ai khác từ Đại Hải Trình đến biển Đông à?
Đám người mồm năm miệng mười bán tán về lai lịch mấy thứ này. Có vài người còn chẳng biết Đại Hải Trình là gì cũng đổ xô tới hóng hớt.
Chỉ thấy trên sạp nhỏ bày đồ linh tinh đủ cả, to thì có ghế gấp, nhỏ thì có nồi bát chậu cốc, trông có vẻ toàn hàng second-hand nữa chứ.
Đám Trương Đạt Dã tò mò nên cũng đứng sau đoàn người vây xem, chỉ là như thế hơi làm khó Wendy và Perona, hai cô nhóc phí công nhón chân cũng không thấy rõ gì cả.
Tom đã sớm trèo lên bả vai Trương Đạt Dã để hóng rồi, nó là chiếc mèo tràn đầy tò mò và có năng lực hành động rất mạnh.
Perona bĩu môi, chợt nảy ra một ý. Cô nhóc giao cơ thể mình cho Wendy, linh hồn ló ra khỏi đỉnh đầu.
Nhưng vừa mới nhô ra đã bị Diệp Ngôn ấn trở lại: "Dùng năng lực linh tinh dễ dẫn tới hỗn loạn."
"Vậy phải làm sao bây giờ, em với Wendy không đủ cao." Perona bất mãn chống nạnh. Tuy cô nhóc hơi sợ Diệp Ngôn, nhưng sau khi quen thuộc thì biết dù bướng bỉnh với người này một chút cũng không sao.
"Chuyện có gì đâu. Thụy Manh Manh, tới giúp hai tay." Diệp Ngôn gọi Thụy Manh Manh đến, cầm hộ đồ trong tay cô.
"Ừ, được thôi. Ngồi vững nhé." Thụy Manh Manh cúi người xuống, mỗi tay một nhóc, bế Wendy và Perona lên, để hai bé loli ngồi trên cánh tay mình: "Nhìn rõ chưa?"
"Hóa ra làm thế này cũng được!" Perona một tay ôm cánh tay Thụy Manh Manh, tay kia gác lên trán che nắng, nhìn vào sâu trong đám người.
Wendy thì cảm thấy thứ mềm mềm kia, cánh tay vẫn ôm Thụy Manh Manh nhưng bản thân lại rơi vào tủi thân, không còn tâm trạng xem trò hay nữa.
Carla ngồi trên bả vai Thụy Manh Manh, vỗ nhẹ đầu Wendy an ủi. Cô mèo cũng không hiểu vì sao Wendy nhỏ thế mà cứ bận tâm dáng người.
Chẳng lẽ là do những thành viên nữ trong hội? Carla nhớ đến Erza, Lucy, Mirajane, Cana… Có vẻ cũng không khó hiểu.
Trong số quần chúng vây xem đã có người đưa ra nghi ngờ: "Này, anh không lừa đảo đấy chứ? Đâu ra dễ lấy được đồ từ Đại Hải Trình như vậy?"
Chủ sạp nhỏ không hoảng không vội: "Đương nhiên tôi không có bản lĩnh tới Đại Hải Trình được rồi, nhưng hôm qua có một đoàn du lịch từ Đại Hải Trình tới vương quốc Goa chúng ta. Chuyện này đã lan truyền khắp bến thuyền và thị trấn Biên Giới rồi, hơi nghe ngóng là biết ngay."
Quần chúng vây xem bàn luận sôi nổi, thỉnh thoảng có người gật đầu bày tỏ bọn họ đã nghe nói đến đoàn du lịch này.
Tom trên vai Trương Đạt Dã cũng gật gù, ý là nó cũng biết đoàn du lịch đó.
Chủ sạp nhỏ tiếp tục nói: "Đoàn du lịch đó du ngoạn từ Đại Hải Trình đến tận bây giờ, vì đường xá xa xôi nên đã hết kinh phí mất rồi, đành phải lấy đồ trên thuyền ra bán đế cứu cấp. Tôi tiêu số tiền lớn mới lấy được những thứ này đấy!"
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là thế!
Tom bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra chúng ta đã hết kinh phí rồi! Chẳng trách hôm qua phải tìm người mời khách.
"Mày đừng có tin chứ." Trương Đạt Dã vỗ vỗ đầu Tom, nói chung là sạp hàng này lấy danh đoàn bọn họ để lừa tiền người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận