One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 236: Du lịch văn minh, tôi phải tuân theo luật thôi (1)

Chương 236: Du lịch văn minh, tôi phải tuân theo luật thôi (1)
Đây là cảnh tượng gần như không thể xuất hiện trong hiện thực, cho dù ở thế giới này thì cũng chỉ có Hải Lâm ở phía Đông Nam đảo Người cá mới có thể nhìn thấy.
Gọi là Hải Lâm không phải vì đáy biển có rừng rậm, mà là chỉ hàng loạt san hô lớn nhỏ ở nơi đây, nhìn dáng vẻ gần như giống hệt với rừng rậm trên đất liền.
Những người cá không dám đi lên mặt biển sẽ dựa vào rừng san hô này để tưởng tượng ra dáng vẻ của rừng rậm trên mặt đất.
“Ui chao, nơi này thật đẹp.” Thụy Manh Manh ghé vào cửa sổ bong bóng trên tàu Long Cung, kinh ngạc thốt lên.
“Thật, thật xinh đẹp.” Shirahoshi cũng phát ra tiếng bật thốt tương tự.
Vì để tiễn đám Trương Đạt Dã về mà không còn tiếc nuối gì, nữ hoàng Otohime đã cố ý đưa Shirahoshi đi cùng với bọn họ tới Hải Lâm.
Artoria vốn đang yên lặng thưởng thức cảnh đẹp, nghe Shirahoshi nói như vậy thì chợt tò mò hỏi: “Trước kia Shirahoshi chưa từng tới đây à?”
Shirahoshi lắc đầu, bĩu môi nói: “Chưa ạ. Phụ vương và mẫu hậu không cho em tới đây, các anh trai cũng không chịu dẫn em đi.”
Nữ hoàng Otohime giải thích: “Bởi vì nơi này gần phố Người Cá. Trước đây có Tiger và Jinbe thì còn đỡ, nhưng sau khi bọn họ ra biển thì chúng tôi không thể bảo đảm được hành vi của đám tội phạm ở phố Người Cá. Cũng đâu thể mang theo số lượng lớn binh lính đến đây chỉ để dạo chơi.”
Phố Người Cá và Hải Lâm là hai địa danh tương đối nổi tiếng, có điều chúng không nằm trong đảo Người Cá mà ở biển sâu bên ngoài.
Điểm khác biệt ở chỗ Hải Lâm ngập tràn ánh nắng, phong cảnh lộng lẫy, còn phố Người Cá gần như tương phản. Chẳng qua nơi đó cất giữ chiếc thuyền hứa hẹn “Noah” có ý nghĩa đặc biệt đối với đảo Người Cá.
Đó là chiếc thuyền lớn mà 800 năm trước, công chúa tiên cá và vua biển cả thời điểm đó giao hẹn với nhau, dùng để chở toàn bộ cư dân của đảo Người Cá. Nó to gần bằng một nửa đảo Người Cá, đủ để chứa đựng tất cả người dân trên đảo.
Chẳng qua là khi đó có một chuyện đã xảy ra, dẫn đến vua biển cả không thể hoàn thành lời hứa.
Cụ thể đó là chuyện gì thì không ai biết, nhưng lúc ấy là thời gian Chính Phủ Thế Giới được thành lập, việc này đoán chừng có liên quan đến Chính Phủ Thế Giới.
Ở giữa Hải Lâm có một mảnh đất trống rất lớn, trên đó mọc rất nhiều san hô cỡ nhỏ giống như bụi hoa, đồng thời cũng có rất nhiều xác tàu đắm chồng chất xung quanh.
Một bong bóng hình bán cầu khổng lồ bao phủ mảnh đất trống này và một phần rừng san hô. Trong cốt truyện gốc, do băng Mũ Rơm không tiến vào đảo Người Cá từ lối vào chính nên Thousand Sunny mới bị dòng hải lưu cuốn vào trong bong bóng khổng lồ này, thế mà nó gần như không sứt mẻ gì, vận may đúng là siêu tốt.
Lúc này, đám Trương Đạt Dã đang tạm thời đặt chân ở đây. Tom và Shirahoshi tò mò chạy lung tung khắp nơi để khám phá.
Những người khác thì hứng thú quan sát đủ loại san hô hoặc xem xét những xác tàu đắm xung quanh.
Trương Đạt Dã đắn đo xem có nên khắc chữ ghi dấu họ đã từng đi du lịch qua đây không, hoặc là bẻ mấy miếng san hô về làm vật kỷ niệm.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn đành thôi, nhủ thầm lát nữa chụp mấy tấm ảnh là được rồi, thích san hô thì có thể đến nơi khác bẻ, nơi này là điểm ngắm cảnh đẹp đẽ quý giá như vậy, cậu không nên tùy tiện phá hỏng.
“Thật ra gần đây đã có tuyến xe buýt cá đi qua chỗ này, về sau bọn nhỏ muốn tới chơi cũng thuận tiện hơn nhiều.” Nữ hoàng Otohime chỉ vào một tấm biển cách đó không xa rồi nói.
Trương Đạt Dã nhìn rõ trên đó viết “Điểm dừng xe buýt cá - Hải Lâm”, đây chính là một bến xe buýt đây mà.
“Ồ, nữ hoàng Otohime và công chúa Shirahoshi đấy sao?” Một người cá đầu đội mũ màu đậm, đeo kính gọng cồng kềnh đi ra từ trong rừng san hô. Để cho tiện di chuyển ở nơi không có nước, bên hông hắn cũng đeo bong bóng giống Shirahoshi.
“Ngài Den?” Nữ hoàng Otohime nhận ra ông, giới thiệu: “Đây là ngài Den, thợ thuyền kiêm nhà nghiên cứu Hải Lâm. Ngài ấy là em trai của ngài Tom, thợ đóng thuyền số một thế giới.”
“Meo?” Tom tiến lại gần chỉ chỉ mình, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Nó chỉ có một em họ, bề ngoài giống hệt với nó, ngay cả Jerry cũng không phân biệt được. Nhưng chắc chắn không phải là người cá.
Trương Đạt Dã xoa đầu mèo của nó: “Không phải nói mày.”
Thấy Den tỏ vẻ nghi ngờ, nữ hoàng Otohime giải thích: “Ngài mèo này cũng tên là Tom, còn đây là…”
Sau khi giới thiệu xong đám người Trương Đạt Dã, nữ hoàng Otohime lại nói: “Bọn họ là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là những vị khách quan trọng mà tôi mời từ trên mặt đất xuống đây.”
“Hóa ra loài người cứu nữ hoàng chính là các vị, vô cùng cảm ơn.” Den lịch sự ngả mũ chào.
“Không cần phải khách sáo như vậy đâu.” Gần đây đám Trương Đạt Dã được nghe rất nhiều những lời cảm ơn thế này, đủ để thấy nữ hoàng Otohime được mọi người kính yêu như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận