One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 587: Ưu thế binh lực gấp 200 lần, thua thế nào được? (3)

Chương 587: Ưu thế binh lực gấp 200 lần, thua thế nào được? (3)
Đoàn du lịch Hope có thể đi thuyền từ Đại Hải Trình đến biển Đông, hiển nhiên không thể nào là đồ ngốc được, vậy thì chỉ có thể là đặc biệt có tiền.
“Nếu nhiều anh em cùng chung mối thù với tên nhóc kia như vậy, thuyền trưởng mới của tụi bây không thể ngồi yên không quản rồi!”
Dù đối phương có thể đánh bại hải tặc lớn với mức truy nã 5000 vạn Belly nhưng Don Krieg không hề sợ hãi. Lúc này băng hải tặc của hắn đã có hơn 2000 người và 15 con thuyền, theo tình báo thì đoàn du lịch nho nhỏ kia chỉ có 8 người cộng với 2 con mèo. Ưu thế binh lực hơn gấp 200 lần đã khiến lòng tin của Don Krieg bành trướng gấp 10. Chưa tính đến đại pháo, cứ cho là mỗi người ném một chiếc giày cũng đủ đập chết bọn họ chứ hả?
Don Krieg hăng hái: “Các anh em, đều lên thuyền ăn uống no nê đi, sau đó chúng ta làm thịt đoàn du lịch kia coi như làm lễ mừng hạm đội hải tặc vĩ đại của chúng ta chính thức thành lập!”
Nhìn những người này đói đến mức xanh xao vàng vọt, Don Krieg biết rằng cách tốt nhất để có được lòng trung thành của bọn họ là cho họ ăn rồi trả thù cho thuyền viên của mình.
“Wo~ho!” Nhóm hải tặc tuân theo Ideaman phân chia đội ngũ, chuẩn bị trèo từ giàn giáo xuống.
“Thuyền trưởng, những tên còn lại thì tính sao?” Ideaman chỉ vào những người không đồng ý làm hải tặc.
“Để bọn chúng ở lại đây chờ chết đi.” Don Krieg lườm bọn họ. Chính hắn cũng chướng mắt những kẻ bị người ta áp bức đến mức này mà cũng không muốn theo mình ra biển. Nếu chúng thích làm lao công như vậy thì cứ ở lại làm tiếp đi.
Nhóm công nhân không dám nhìn thằng vào Don Krieg nhưng rất nhiều người mắt lom lon nhìn chùm chìa khóa trong tay Ideaman.
Ideaman cũng không phải kẻ tốt lành gì, tiện tay vứt chùm chìa khóa xuống dưới cầu. Thấy ánh mắt nhóm công nhân dần trở nên u ám, hắn thích thú cười thành tiếng.
Ngay sau đó, hơn 30 chùm chìa khóa bị một khối sương mù xanh sẫm tiếp được trước khi rơi xuống biển, giọng nói trêu tức của Diệp Ngôn vang lên:
“Ê! Ném đồ từ cao xuống là không được đâu nhé, lỡ như đập trúng trẻ con thì sao hả? Cho dù không đập trúng trẻ con, lỡ rơi trúng cây cỏ hoa lá thì cũng hay, đám hải tặc các người đúng là thiếu đạo đức!”
“Ai đấy?” Nhóm hải tặc tới sát mép cầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy một bóng người mặc cà sa, đầu đội mũ ngũ Phật, tay cầm thiền trượng đang đứng trên mặt biển.
Trên thực tế, nếu để ý kỹ còn có thể phát hiện một đôi tay màu xanh đậm đang đỡ dưới chân hắn. Vì muốn lên sân khấu ngầu lòi phong cách hơn nên Diệp Ngôn bắt Hoán Triều Giao giỏi bơi lội nhất hy sinh một chút.
“Hắn có thể đứng trên mặt biển ư?” Nhóm hải tặc không có thị lực tốt như vậy nên bị cảnh xuất hiện của Diệp Ngôn làm cho giật nảy mình.
“Bần tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường, đang trên đường đến Tây Thiên bái Phật thỉnh kinh, ngang qua vùng đất lành này nên đặc biệt tới để hóa duyên… Ờm~ bần tăng thấy 15 con thuyền này có duyên với bần tăng, chi bằng thí chủ giúp người hoàn thành tâm nguyện đi?”
Diệp Ngôn càng diễn càng nhập vai, mà đám hải tặc chỉ thấy cậu ta thèm đòn thôi.
Tên nhóc này huyên thuyên gì không rõ, nhưng chúng hải tặc nghe hiểu ý tứ đại khái chính là muốn cướp thuyền.
Don Krieg cũng không nhìn ra Diệp Ngôn làm thế nào để đứng trên mặt biển được, nhưng chuyện này không quan trọng. Đối phương đã nói muốn cướp thuyền thì chính là kẻ địch, hắn cười khẩy: “Ranh con giả thần giả quỷ, giết nó đi!”
Hơn chục tên hải tặc trên cầu lập tức giơ súng chuẩn bị bắn, lại đúng lúc cảm thấy bị ai đấy đá vào mông, hét thảm rơi xuống lả tả.
Don Krieg kinh ngạc quay đầu: “Ai? Là ai làm?”
Chỉ thấy một con mèo đứng thẳng bằng hai chân, chắp tay sau lưng, ngửa đầu 45 độ huýt sáo, giả bộ bản thân không tham gia vào việc này.
Bên cạnh là Thụy Manh manh đang xấu hổ, vừa bị sếp giật dây vài câu đã lơ tơ mơ đồng ý thi đá vào mông người khác xem ai đá người bay xa hơn, giờ nhớ lại cảm thấy rất xấu hổ.
“Trương Đạt Dã của đoàn du lịch Hope. Lần đầu gặp mặt, xin hãy chăm sóc nhiều hơn.” Trương Đạt Dã bình tĩnh thu chân phải về.
Kim Nhị Bằng gắp 3 bọn họ bay lên rồi rời đi luôn, nó còn phải đi đón những người khác.
“Thuyền trưởng, chính là bọn họ!”
“Đúng là con mèo kia rồi!”
“Cả tên công tử bột và nữ kiếm sĩ kia nữa!”
Don Krieg sững sờ: “Đoàn du lịch Hope? Các người chính là kẻ đã bắt vài trăm hải tặc trong nửa năm qua ư?”
“Đúng là tại hạ.” Trương Đạt Dã nhếch miệng cười, cuối cùng cũng có cơ hội làm màu: “Bổ sung thêm một câu, các người đã bị bao vây!”
Nhóm công nhân đeo xiềng xích dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng đều sáng suốt lựa chọn lùi về sau. Bất kể là băng hải tặc hay mấy quái nhân từ trên trời rơi xuống này trông có vẻ đều không phải người mà bọn họ có thể dây vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận