One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 383: Sharkler: Tôi thêm tiền (1)

Chương 383: Sharkler: Tôi thêm tiền (1)
Diệp ngôn giơ Cờ quái vật vàng lên: “Nếu không muốn nghỉ phép thì quay vào đây ngay.”
Đám Cờ yêu lập tức chạy mất dạng.

“Nhanh… nhanh chuẩn bị!” Một người phụ nữ trung niên thở hổn hển chạy vào một nhà hàng sushi, khiến những vị khách đang dùng bữa giật mình.
“Sao em lại gấp gáp thế? Làm phiền đến các vị khách đang dùng bữa rồi kìa.” Người đàn ông đang bận rộn trong bếp bất mãn nói với vợ mình.
Người phụ nữ hít thở lấy lại hơi rồi nói nhanh: “Em bảo anh chuẩn bị thêm nguyên liệu! Trong thị trấn có mấy dạ dày vương siêu cấp đang đi dọc con đường này, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngon thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bọn họ ăn được bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào đầu bếp có thể làm ra được bao nhiêu đồ ăn! Nhà hàng của chúng ta là tiệm sushi duy nhất trên con đường này, hôm nay có thể kiếm được một khoản lớn hay không đều phụ thuộc vào tốc độ nấu nướng của anh!”
“Còn có chuyện như vậy nữa à?” Người đàn ông ngạc nhiên, sau đó tự tin nói: “Cứ giao cho anh! Anh đánh cược danh dự đầu bếp của mình, nhất định sẽ để bọn họ ăn đến khi no thì thôi!”
“Em cũng tới giúp anh!”
Vợ chồng bọn họ chộn rộn bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu trong bếp.
Thực khách trong nhà hàng đều nghe rõ cuộc trò chuyện của hai vợ chồng họ, xôn xao về dạ dày vương thần bí, thậm chí còn có người gói ghém đồ ăn của mình rồi ra ngoài xem náo nhiệt.
Là cư dân của thành phố Đồ Ăn Ngon, bọn họ từng thấy không biết bao nhiêu dạ dày vương ăn sạch mấy tiệm ăn cũng không phải chuyện kỳ lạ, nhưng việc ăn hết cả một dãy tiệm ăn trong một lần thì cũng quá khoa trương chứ hả?

Lúc này, những dạ dày vương đang ở trong một tiệm đồ ngọt, đủ loại đồ ngọt như: Bánh gato, donut, pudding,... chất đầy bàn và đang dần vơi đi với tốc độ nhanh chóng.
Không cần phải nói, thành viên chủ lực trong đội đó chính là Artoria, cô ấy không chỉ ăn kiểu nhồi nhét đơn thuần mà là thật sự thưởng thức món ăn, miếng nào vào đến miệng cũng cảm nhận được hạnh phúc.
Tom mới thật sự là vì ăn mà ăn, nó nhồi nhét đủ thứ vào miệng và nuốt chửng chúng, bạn thường có thể nhìn thấy hình dạng của nhiều loại thức ăn khác nhau trượt qua cổ họng của nó, điều này khiến mọi người lo lắng không biết hệ thống tiêu hóa của nó có thể chịu nổi hay không?
Lượng tiêu thụ thức ăn của Tom cũng rất huyền bí, đôi khi nó uống một chai sữa là no rồi, có khi ăn sạch cả một bàn thức ăn mà vẫn chưa thấy đã, dường như chuyện ăn được bao nhiêu được quyết định bởi đồ ăn ở trước mắt có bao nhiêu.
Thụy Manh Manh cũng không chịu thua kém, khi các gen siêu cấp trong cơ thể dần phát huy tác dụng, sức mạnh của cô ngày càng lớn, thức ăn thông thường khó mà cung cấp đủ năng lượng cho cô. Chất lượng không đủ để bù đắp, cô chỉ đành phải rưng rưng nước mắt ăn nhiều một chút, dù sao cô có ăn thế nào đi nữa thì cũng chỉ khỏe hơn chứ không phát phì.
Trương Đạt Dã sở hữu một phần thể chất của những đồng bạn, lại thêm việc thường xuyên tập luyện chăm chỉ, lượng tiêu thụ thức ăn tăng mất kiểm soát. Cậu cũng giống Tom, khi ăn quá nhiều thì bụng sẽ phình to nên khá là mất tự nhiên.
Khiến người ta bất ngờ chính là Brook, hắn luân phiên lấy đồ ăn bằng cả hai tay và liên tục cho vào miệng mà không còn chút hình tượng nào, vừa ăn vừa khen món này ngon món kia ngon, rõ ràng là hắn thậm chí còn không có lưỡi và dạ dày, không biết hắn ăn nhiều đồ như vậy rồi chứa vào đâu.
Ở phương diện này, Diệp Ngôn và Perona chỉ là phàm nhân. Bọn họ ghé vào nhiều nhà hàng như vậy, cho dù mỗi nhà chỉ ăn một miếng thì cũng gần no căng rồi, giờ đây bọn họ chỉ có thể nhìn các đồng bạn ăn uống với vẻ mặt bất lực.
Dù Perona thấy món tráng miệng mình vô cùng yêu thích ở trước mặt thì cũng không thể làm gì được, chỉ đành giận dỗi yêu cầu ông chủ gói lại để mình cầm về ăn sau.
“Tuy hơi làm mất hứng nhưng tôi muốn nhắc nhở rằng hôm nay mọi người đã ăn quá nhiều món ngọt, không tốt cho răng tí nào. Lát nữa mọi người phải nhớ súc miệng và đánh răng thật kỹ nhé.”
Sharkler là một người có tính tự chủ mạnh, hắn chú ý đến việc bảo vệ răng miệng của mình hơn là thưởng thức đồ ăn, chỉ cần ăn để bổ sung đủ năng lượng là được: “Nhất là Brook, bởi vì không có sự bảo vệ nào từ đôi môi nên răng của chú phơi nắng phơi gió cả ngày ở bên ngoài, không chăm sóc nó cẩn thận là không được đâu!”
Không lâu sau, mọi người đã di chuyển đến nhà hàng sushi.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục đầu bếp, hai tay chống nạnh đứng ở cửa ra vào: “Là các vị à? Tôi đánh cược tôn nghiêm một đầu bếp của mình, tôi nhất định sẽ không thua trận chiến này!”
Trương Đạt Dã cảm thấy khó hiểu: “Chú ơi, bọn cháu đến ăn cơm mà, liên quan gì đến việc chiến đấu chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận