One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 187: Star Piece (giả)

Chương 187: Star Piece (giả)
Tom bị vò đến choáng váng quay cuồng, ngay cả râu cũng bị vò xoăn tít, loạng choạng đi hai bước ngã vật xuống ghế, đánh mất mơ ước.
Thảo luận nửa ngày không ra kết quả gì, chỉ có kết luận rèn luyện là quá trình không thể thiếu mà thôi. Cứ chịu khó chú ý quá trình rèn luyện mấy ngày này là tốt rồi.
So ra thì Sharkler đại khái là người bận rộn nhất, ngoại trừ phải tiến hành rèn luyện thể năng, hắn còn phải thông qua sách báo bù lại kiến thức của thế giới này.
Trương Đạt Dã thấy Sharkler học hành tốt quá nên ôm một chồng sách cao hơn cả Tom tới cho hắn, bao gồm sách liên quan tới địa lý, bách khoa sinh vật và đủ mọi loại phương diện. Ngoài ra còn có toàn bộ các số báo trong hai năm đổ lại đây.
Đúng vậy, báo trong vòng hai năm. Lần trước mua báo trong vòng một năm đổ lại, đọc hết rồi thì Trương Đạt Dã lại đi mua báo của năm trước nữa. Chủ tiệm sách vất vả lắm mới tìm đủ.
Ông chủ nói rằng nếu còn muốn số báo sớm hơn nữa thì cần liên lạc với bên tòa soạn báo.
Trương Đạt Dã cảm thấy mua thì mua thôi, đằng nào cũng không đắt. Hơn nữa xem lại tin tức cũ có khi lại giúp cậu nhớ tới sự kiện gì quan trọng cũng nên. Thế là cậu bảo ông chủ cứ việc liên lạc, có khả năng thì mua toàn bộ số báo từ khi thành lập tòa soạn đến bây giờ cho cậu, tiền do cậu trả.
Sharkler nhìn chồng tài liệu chồng chất trước mặt, lặng đi một thoáng. Muốn hiểu biết thế giới này phải xem nhiều thứ như vậy thật à: "Chắc tôi vẫn nên chạy chức năng ngủ học tập thì hơn. Tôi sẽ chọn vài tài liệu dễ hiểu nhất, để dành ngủ đông một ngày."
Trương Đạt Dã gật đầu: "Vừa hay mai là mùng 1, quán rượu chúng ta nghỉ kinh doanh. Chúng tôi cũng không định ra ngoài, có thể canh chừng đề phòng người khác quấy rầy anh."
"Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu luôn." Sharkler lấy một cặp mắt kính ra, đeo lên, dọn sách báo về phòng của mình.
Cách lấy kính ra rất thú vị, hắn ấn một đoạn nhô ra trên bụng cá của mình, sau đó hàm cá mập của hắn giật giật, khạc ra cặp mắt kính này.
Đầu cá mập của hắn ngoại trừ có thể biến thành vũ khí nhánh Cá mập răng nhọn khi biến hình ra thì còn có chức năng trữ đồ. Được biết bên trong có tiền mặt, cặp kính này và vũ khí nhánh cá mập đầu búa của hắn.
"Vội thế cơ à?" Trương Đạt Dã tiến lên giúp đỡ, cảm thấy đôi vây nhỏ đằng trước của Sharkler không tiện khuân đồ cho lắm.
"Đúng vậy, tôi muốn sớm học xong kiến thức cần thiết, sau đó giúp mọi người bận rộn."
...
Tối hôm đó, Trương Đạt Dã không ngủ mà ôm kiếm ngồi trên nóc phòng. Sharkler đã nói, nếu trong quá trình ngủ học tập mà bị cắt ngang sẽ có tác dụng phụ, thế nên cậu giúp đỡ canh gác.
"Đạt Dã, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, thời gian tiếp theo để tôi canh chừng là được." Đến lúc trời tờ mờ sáng, Artoria chạy lên nóc nhà đổi ca cho Trương Đạt Dã. Tối qua cô đã chú ý tới hành động của Trương Đạt Dã.
Chẳng qua cô cảm thấy đây là tấm lòng Đạt Dã dành cho Sharkler, chờ cậu mệt thì cô sẽ tới thay. Trên thực tế, cô cũng đã thức cả đêm, chú ý động tĩnh xung quanh và trạng thái của Trương Đạt Dã.
"Tôi không sao, oáp~" Trương Đạt Dã ngáp dài, khóe mắt ứa ra một ít nước mắt… Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể chứ không phải cậu cảm động rơi lệ. Bốn, năm giờ sáng là thời gian rã rời nhất trong ngày.
Nhưng Trương Đạt Dã biết rõ, với thể chất của mình bây giờ thì thỉnh thoảng thức một đêm cũng không thấm vào đâu, người bình thường xin đừng học theo.
Artoria có đầy đủ lý do đuổi cậu đi: "Không bảo đảm nghỉ ngơi đầy đủ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả rèn luyện, kéo chậm tốc độ cậu mạnh mẽ lên. Thế cũng không sao à? Hay là Đạt Dã không tin thực lực và tính cảnh giác của tôi?"
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi mà. Thế thì giao cho cô nhé." Trương Đạt Dã ngáp ngắn ngáp dài, rời khỏi nóc nhà.
Nhưng chẳng mấy phút sau, Trương Đạt Dã lại chạy tới chạy lui mấy chuyến, vác lên một cái bàn nhỏ, mấy đĩa bánh ngọt, trái cây và một bình trà, tách trà. Sắp xếp xong xuôi, cậu mới cười hì hì đi về nghỉ.
Artoria nghiêng đầu nhìn cậu bận rộn, cười tủm tỉm ngồi xuống, lẳng lặng ngắm nhìn Sabaody lúc bốn giờ sáng.
Có Artoria trông nom thì Trương Đạt Dã rất yên tâm, cậu dang chân dang tay ngã ngửa xuống giường, cơ thể theo lực đàn hồi nảy lên hai cái.
Tom đang ngủ say bị cậu dọa sợ nhảy dựng ngược, bốn móng bấu chặt nóc nhà, quay đầu thấy rõ là Trương Đạt Dã thì mới rơi xuống.
Trương Đạt Dã thuận tay ôm nó vào lòng, muốn dặn dò Tom hôm nay đừng quậy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cậu cảm thấy với cái nết của Tom thì không nói còn dễ, cố ý dặn dò là xảy ra chuyện ngay được. Thôi thì cứ ôm ngủ còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận