One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 420: Là ai đã hại tôi, còn tôi đã hại ai? (2)

Chương 420: Là ai đã hại tôi, còn tôi đã hại ai? (2)
Trung tướng Gion bỏ qua câu băng hải tặc Bách Thú, chỉ báo sự việc của thú dữ cho cấp trên.
“Tôi có thể giúp gì không?” M. Danbo vẫn muốn làm điều gì đó cho đám động vật kia.
Trương Đạt Dã khuyên nhủ: “Nếu chán thì anh có thể chơi bài hoặc đánh cờ cùng mọi người. Nếu đói thì anh có thể ăn bất cứ thứ gì ở đây. Vào thời điểm quan trọng thế này, không gây thêm rắc rối là đã giúp ích rất nhiều rồi. Anh nhìn Tom đi, nó chơi một mình cũng rất hạnh phúc kìa.”
Chỉ thấy Tom đội mũ đầu bếp và mặc tạp dề, chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, định làm món súp ốc sên.
Trương Đạt Dã liếc nhìn nguyên liệu thì hỏi: “Mày bắt được con ốc sên to như thế ở đâu vậy?”
Tom chỉ lên đỉnh đầu, ra hiệu rằng con ốc sên đó tự bò lên tấm vải ngụy trang ở phía trên, nó tò mò đi ra xem thử, sẵn tiện bắt một con đem về.
“Mày thật may mắn khi bắt được con ốc to như vậy…” Lần này, Trương Đạt Dã mới nhìn rõ hình dáng thật của ‘nguyên liệu’: “Đây chẳng phải là Den Den Mushi à?”
“Den Đen Mushi?” *8
Ngoại trừ Tom và Artoria, những người còn lại đều kinh ngạc hét lên, kể cả trung tướng Gion ở đầu bên kia điện thoại.
Trung tướng Gion không thể tin nổi: “Đừng nói với tôi và các cậu đã bắt Den Den Mushi giám sát của Sư Tử Vàng về đấy nhá?”
“Không sao, đừng hoảng, nó chưa chui ra khỏi vỏ nghĩa là nó không ở trạng thái hoạt động. nhiều nhất là bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh một con mèo đang bắt Den Den Mushi thôi.”
Trương Đạt Dã gõ vào cái vỏ ốc của con Den Den Mushi, cậu cảm giác vấn đề vẫn chưa đến mức tệ nhất, việc Den Den Mushi bị động vật xem như con mồi và bắt đi cũng hợp lý mà nhỉ?
Đúng lúc này, Den Den Mushi bất chợt thò đầu ra nhìn tay phải Trương Đạt Dã đang gõ vào vỏ nó, sau đó là đọ mắt với cậu bằng cặp mắt to tròn.
“Chùy 1 giờ!” Diệp Ngôn nện chùy vào sau đầu Den Den Mushi, nó nhắm mắt lại, đầu mềm oặt gục xuống, không hề rút vào trong vỏ nữa.
Nhưng chẳng ai ở đây vui nổi, đang ẩn núp yên lành, tự nhiên bị bại lộ lố bịch như vậy?
Trương Đạt Dã tóm Tom lắc qua lắc lại, lắc đến nỗi khiến mắt nó xoay vòng tròn như nhang đuổi muỗi: “Tom! Mày bắt thứ này vào đây làm gì hả?”
“Lại làm sao nữa?” Trung tướng Gion hỏi, cô cảm thấy tình hình đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát.
“Den Den Mushi bỗng nhiên thò đầu ra nhìn tôi, tôi bị lộ rồi.” Trương Đạt Dã thừa biết Tom rất giỏi gài người khác, hại địch, hại luôn cả đồng đội, đôi khi còn tự hại chính mình nữa. Nhưng đúng là không ngờ sự việc lại xảy ra đột ngột như vậy.
“Sếp, nếu cậu không gõ lên cái vỏ của nó thì nó đã chẳng chui ra, không thể trách thầy Tom được.” Thụy Manh Manh đòi lại chút công bằng cho Tom.
“Ai da, tiêu rồi, sắp bị Sư Tử Vàng phát hiện!” Perona sợ đến mức cả người bay hết màu sắc.
“Đáng sợ quá! Cậu Đạt Dã không đáng tin cậy chút nào hết!” Brook ôm gò má kêu lên sợ hãi. Trong khoảng thời gian này, hắn đã biết Sư Tử Vàng là nhân vật đẳng cấp như thế nào rồi.
“...” Trương Đạt Dã không nói nên lời, cho nên mọi người đều nghĩ tôi cũng là hàng gài phe mình à? Biết thế cứ để Tom nấu con ốc sên này luôn cho rồi.

“Đại nhân Indigo! Vừa rồi có một con Den Den Mushi truyền hình ảnh bị gián đoạn. Hình ảnh cuối cùng chính là cái này, trên đảo vẫn còn người khác!”
Sư Tử Vàng đã về phòng mình nghỉ ngơi, những việc nhỏ nhặt như thăm dò hòn đảo mới, bắt động vật làm thí nghiệm đương nhiên sẽ do cấp dưới đi xử lý, không cần hắn phải bận tâm.
“Là người đang ở trên đảo đúng lúc đại nhân Shiki triển khai năng lực à?” Indigo nhìn gương mặt to đùng vì đưa đến quá gần ống kính của Trương Đạt Dã: “Lệnh cho đội thăm dò bắt hắn ngay lập tức, công tác chuẩn bị của chúng ta vẫn chưa ổn thỏa, không được phép để tin tức này bị truyền ra ngoài!”
Sự việc đã diễn biến đến bước này, trung tướng Gion đề nghị nhóm Trương Đạt Dã nhanh chóng chạy trốn, chuyện sau đó cứ giao cho hải quân xử lý.
Nhưng đề nghị này đã bị Trương Đạt Dã bác bỏ ngay. Trước khi bị phát hiện mà lén lút rời khỏi thì còn dễ nói, chứ bây giờ mà làm vậy sẽ rất dễ bị Sư Tử Vàng chặn giữa đường, như thế càng nguy hiểm. Suy cho cùng, không trung vốn là sân nhà của Sư Tử Vàng.
Mọi người bàn bạc sơ qua một lúc, quyết định rời khỏi thuyền, cố gắng trì hoãn thời gian, ráng cầm cự đến khi trời tối quân tiếp viện tới thì coi như thắng lợi. Dù sao cũng chỉ còn vài tiếng nữa thôi.
Không thể cầm cự được nữa thì đao thật súng thật đánh trực tiếp một trận, đối thủ ở cấp bậc này chắc không dễ dàng phân thắng bại đâu.
Đoán chừng đánh kéo dài đến tận khi Khỉ Vàng và Chim Trĩ Xanh đến nơi cũng nên.
“Quyết định như vậy đi, trung tướng Gion, cô nhớ nhắc trung tướng Kuzan đạp xe đạp nhanh lên, đừng có mà lười biếng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận