One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 294: Tin tức về đảo Thất Thủy (1)

Chương 294: Tin tức về đảo Thất Thủy (1)
Đợi đến khi nạp đầy năng lượng rồi, Trương Đạt Dã bắt đầu rút thưởng, nhận được quần áo và đồ đạc bình thường từ thế giới của Ace Censor.
Ngẫm lại thì thoạt nhìn thế giới đó là xã hội hiện đại bình thường thôi. Tuy có sự tồn tại của yêu quái nhưng đa số chúng vẫn giữ dáng vẻ của con người, trà trộn sinh sống không khác gì loài người. Cũng chẳng có pháp khí khủng bố lợi hại gì xuất hiện.
Sau khi hoàn thành rèn luyện thân thể cơ bản, Trương Đạt Dã đi tới phòng tập võ. Võ đạo quán chiếm diện tích không nhỏ, ở giữa là sân trống, hai bên có giá vũ trí và dụng cụ bảo hộ.
Sharkler đang lặp lại những động tác tấn công theo thứ tự, đây có lẽ là phương thức huấn luyện của Karate người cá.
Trương Đạt Dã từng nhìn xem rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thấy Sharkler bày tư thế tay như vậy cậu đều cảm thấy người này thích hợp bày ra tư thế mở đầu Vịnh Xuân quyền.
Không quấy rầy Sharkler, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh tự chọn kiếm để luyện tập.
Huấn luyện viên kiếm thuật Artoria không có ở đây, cô đang ở trên đài quan sát với Tom, vừa uống trà vừa thuận tiện canh gác.
Họ ngồi mãi cho đến mười một giờ đêm, Diệp Ngôn mới tỉnh dậy và ra thay ca. Lúc này cậu ta đã cởi bộ đồ hình nấm ra, thay quần áo bình thường Trương Đạt Dã đưa cho. Nói chung là lúc Diệp Ngôn không ăn mặc quái gở thì trông cũng khá đẹp trai đấy.
“Vậy giao chuyện sau đó cho cậu nhé. Đúng rồi, cho cậu cái này.” Trương Đạt Dã đưa cho Diệp Ngôn một cuốn sách nhỏ.
“Cái gì đây? Bí kíp võ công à?” Diệp Ngôn nhận lấy quyển sách, chỉ thấy trên bìa viết bốn chữ chỉnh tề: ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’.
Diệp Ngôn hít sâu một hơi khí lạnh, khoa trương chắp tay vái: “Không ngờ anh Trương lại là người mạnh mẽ như vậy, bội phục bội phục! Chẳng qua là… Tuy tôi thích nghệ thuật đấy, lại không có ý định tự làm hại mình.”
“Nghĩ bậy gì đấy, chữ trên bìa là viết bừa thôi, nội dung bên trong là kiến thức cơ bản liên quan đến thế giới này, cậu rảnh thì đọc kỹ vào.” Quyển bảo điển này là do Sharkler nêu ý kiến, muốn biên soạn để chuẩn bị cho người mới, cuối cùng khi đặt tên sách, Trương Đạt Dã tiện tay viết luôn chữ Quỳ Hoa Bảo Điển.
Diệp Ngôn nửa tin nửa ngờ mở sách ra, cũng may không nhìn thấy mấy dòng đại loại như “muốn tu luyện công pháp này…” mà chỉ thấy mục lục nghiêm chỉnh, kiến thức về địa lý, sinh vật, nhân văn đủ loại, cực kỳ toàn diện và phong phú.
Chẳng qua bên trong chỉ viết vài điều cơ bản nhất, sau mỗi chương đều được ghi chú “chi tiết xin tham khảo xxxx”.
Sách tham khảo và báo chí đều có trong phòng đọc sách trên thuyền, có thể tới tìm đọc bất cứ lúc nào.
“Suy xét rất chu đáo nha.” Diệp Ngôn cầm sách, bò lên đài quan sát.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ít nhất thì đám Trương Đạt Dã ngủ rất ngon, ngược lại thì Diệp Ngôn hơi xui xẻo.
Buổi sáng, khi bọn họ tới gọi Diệp Ngôn đi ăn, vị bạn học này quấn chăn bông, nước mũi xì xoẹt, lê bước vào khoang thuyền: “Thời tiết quỷ quái gì không biết, tại sao chỉ chớp mắt đã biến thành mùa đông, lạnh chết tôi mất… Hắt xì!”
“Manh Manh, nấu cho cậu ấy bát canh gừng đi.” Trương Đạt Dã đưa khăn tay cho Diệp Ngôn.
“Vâng.” Thụy Manh Manh quay lại phòng bếp nấu nước, thái sợi gừng. Bị lạnh nên uống canh gừng, phòng ngừa cảm mạo rất tốt, quan trọng là giá rẻ hơn nhiều so với mua thuốc cảm, thế nên Thụy Manh Manh biết làm.
Đương nhiên có người không thích hương vị của canh gừng nên phát minh ra coca cola sợi gừng, tác dụng cũng tương tự.
Trương Đạt Dã hỏi: “Trong sách có nhắc đến vấn đề thời tiết mà, cậu không đọc à?”
Diệp Ngôn phàn nàn: “Tôi mới xem đến vị trí của Đại Hải Trình, đại khái tương đương với vị trí xích đạo trên Trái Đất. Có trời mới biết ở xích đạo lại lạnh như thế này.”
“Phần giới thiệu vị trí của Đại Hải Trình không phải nằm ngay ở trang đầu tiên hả?” Sharkler nhớ rõ: “Giở đến trang tiếp theo là có thể đọc được thông tin liên quan đến thời tiết rồi.”
Trương Đạt Dã nhìn cậu ta vẻ quái dị: “Nghĩa là cả đêm cậu mới chỉ đọc được một tờ thôi à?”
“Ha ha…” Diệp Ngôn cười gượng. Với cậu ta mà nói, đọc sách chính là tra tấn. Thật ra thiên tài Cầm Canh là một kẻ đội sổ, cậu ta đã dành tất cả tâm huyết vào tu luyện và các hành vi nghệ thuật rồi.
Về phương diện học tập… Gần như mỗi lần Diệp Ngôn cần vượt qua kỳ thi đều phải có Hoàng Hiểu Yên cầm kiếm đứng bên cạnh giám sát học thêm, nếu không cậu ta sẽ bỏ cuộc trong vòng năm phút.
Đang lúc nói chuyện, Cờ yêu Kim Nhị Bằng hưng phấn bừng bừng chạy vào phòng ăn: “Chủ nhân, tôi bắt được con chim cho ngài bồi bổ đây. Ngài nhìn xem con chim này có lạ không, trên người nó còn có một đống báo và tiền xu này.”
“Phì!” Trương Đạt Dã phun hết sữa đậu nành lên mặt Kim Nhị Bằng: “Thả ra thả ra, đấy là hải âu giao báo!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận