One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 275: Tôi không biết, nhưng tôi biết ai biết

Chương 275: Tôi không biết, nhưng tôi biết ai biết
Không phải vì cửa tiệm khó tìm, mà vì trên đường nhiều đồ ăn ngon quá.
"Tiệm tạp hóa Bonacieux".
Bonacieux chắc là tên chủ tiệm, phong cách đặt tên của cửa hàng này khiến Trương Đạt Dã cảm nhận được đầy thân thiết.
Cửa tiệm trông khá lâu năm rồi, ông chủ là một người lớn tuổi đeo kính lão gọng tròn, tóc màu hoa râm, trông vẫn rất nhanh nhẹn.
Hàng hóa trong tiệm chủ yếu là đủ loại đồ dùng hàng hải, bao gồm các loại kim nam châm tự ghi lớn nhỏ, một ít la bàn vĩnh cửu của các đảo, còn có vài tấm bản đồ biển trông hơi đơn sơ và vài quyển sách cũ kỹ.
"Mảnh giấy sinh mệnh có thể làm xong nhanh thôi, xin hãy đặt riêng móng tay của mình vào đây." Nghe được yêu cầu của đám Trương Đạt Dã, Bonacieux cầm một cái khay tới, còn nhiệt tình chuẩn bị bấm móng tay.
"Cô cậu hỏi động vật và người máy có thể làm không à? Động vật còn dễ nói, người máy thì tôi bó tay thật đấy." Bonacieux kỳ quái nhìn Sharkler, đúng là chưa gặp người máy thế này bao giờ. Hay là cá mập ăn trái ác quỷ máy móc?
Sharkler nhún vai: "Thế thì không còn cách nào. Thật ra bớt phần của tôi cũng không sao."
Artoria và Thụy Manh Manh an tĩnh bấm móng tay xong, sau đó loanh quanh trong tiệm xem hàng hóa.
Lúc Trương Đạt Dã cắt móng tay không nhịn được cười một tí, bởi vì cậu nghĩ tới chuyện cười trước khi xuyên qua, thành ra sau khi tới thế giới này, lần nào bấm móng tay cũng nhớ tới Khỉ Vàng.
Tom xòe vuốt, bắn móng ra, mặt mày xoắn xuýt cầm bấm chọn tới chọn lui, mãi không thể xuống tay.
Rõ ràng có thể dài lại nhanh chóng, chẳng hiểu nó xoắn cái gì.
"Nào, tao chọn hộ cho." Trương Đạt Dã nắm tay Tom, vừa chỉ móng tay của nó vừa niệm: "Thả đỉa ba ba, đổ phải nhà nào, nhà nấy phải chịu!"
Đoạn này mình lấy sang bài của VN nhe.
"Cái này đi." Trương Đạt Dã giơ tay chém xuống, móng vuốt cong cong rơi xuống khay, Tom cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Bonacieux nhìn cả hai như nhìn đồ đần: "Nếu làm cho mèo thì dùng chút móng ấy không đủ đâu, cắt hết móng trên cái vuốt ban nãy đi."
Trương Đạt Dã: “...”
Tom: “...”
"Đạt Dã, cậu ra đây xem này. Chúng ta muốn mua mấy thứ này à?" Artoria chỉ hàng kim nam châm tự ghi trên kệ.
"Để tôi xem nào. Không cần mua Log Pose bình thường đâu, chúng ta lục soát người đám hải tặc đã có mấy cái rồi. Mua hai cái la bàn có ba kim chỉ tự ghi trên khay đi. Nếu muốn đi Tân Thế Giới thì có thể dùng tới." Trương Đạt Dã cầm hai cái Log Pose chuyên dụng của Tân Thế Giới, đều là kiểu có thể đeo trên cổ tay.
"Tiếp theo là la bàn vĩnh cửu, chúng ta đã có la bàn của Alabasta rồi, lần trước lấy được của đám Mr.3, mỗi đảo khác đều lấy một cái đi. Đằng nào cũng không có bao nhiêu."
Cũng không thể trông cậy vào một cửa tiệm là có thể mua được la bàn của tất cả các đảo được. Loại la bàn vĩnh cửu này chỉ tới địa phương đó mới có thể làm ra. Trên kệ bày mấy hàng la bàn liền, nhưng thực ra đều là một đảo mấy cái.
Đặc biệt là la bàn của đảo Thất Thủy nhiều nhất, hòn đảo có nghề đóng thuyền phát triển có vẻ được hoan nghênh vô cùng.
Điều Trương Đạt Dã để ý là bọn họ còn có một kẻ thù đáng yêu tên Bernice có thể sẽ đi nơi đó, cậu nhất định phải đi tìm thử.
Ngoài ra thì đầu mối cũng chỉ có Bernice thuê người của Baroque Works. Cũng không biết hắn thuê người từ Alabasta hay từ núi Whisky.
Tóm lại, mục tiêu đầu tiên khi ra biển chính là tìm cho ra kẻ thuê sát thủ làm cậu uất ức (đưa tiền), nếu không trong lòng không thoải mái.
Lại nói, lần trước cậu còn bẫy hắn một lần. Cũng không biết người này có bị CP5 mời đi uống trà không.
Sau khi chọn la bàn, Trương Đạt Dã lại cầm hai phần bản đồ Đại Hải Trình đơn giản, bên trên có rất nhiều đảo không được đánh dấu, đường biển cụ thể càng khỏi phải mơ tưởng đi.
Một tấm bản đồ biển chỉ có thể nhìn thấy vài đảo nổi tiếng và vị trí đại khái của trụ sở hải quân. Ngược lại thì Reverse Mountain (núi Đảo Nghịch) được vẽ rất rõ ràng.
Tuy không có tác dụng gì mấy, nhưng Trương Đạt Dã biết đưa bản đồ biển này tới biển Đông sẽ rất đáng tiền. Bởi vì ngay cả đại thần Buggy cũng phải cẩn thận khóa thứ này vào két sắt cơ mà.
"Không có la bàn quần đảo Boin à?" Artoria vẫn luôn tâm niệm hòn đảo toàn đồ ăn ngon mà Trương Đạt Dã từng nhắc tới.
Ông chủ Bonacieux tỏ vẻ chưa bao giờ nghe nói tới cái tên đảo này.
Trương Đạt Dã giải thích: "Quần đảo Boin thật ra là một bụi cây khổng lồ, giống với Sabaody ấy, không có từ lực thì sao có thể làm ra la bàn được?"
Artoria hơi thất vọng.
Trương Đạt Dã vội vàng nói: "Tuy tôi không biết vị trí của nó, nhưng tôi biết có một người biết. Sau này chúng ta có thể hỏi người đó xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận