One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 168: Artoria vs Mắt Diều Hâu (1)

Chương 168: Artoria vs Mắt Diều Hâu (1)
"Nghĩa là anh cố ý chạy từ Tân Thế Giới đến tận đây chỉ vì muốn... thi đấu một trận à?" Trương Đạt Dã bất đắc dĩ nói: "Đến mức ấy không?"
"Đằng nào cũng nhàn rỗi, kiếm việc giết thời gian thôi."
Đúng thế, nghe vậy Trương Đạt Dã cũng nhớ tới vị này rảnh rỗi đến mức chỉ vì giết thời gian mà đuổi giết tên gà ốm Don Krieg thẳng một mạch từ Đại Hải Trình qua Vành Đai Tĩnh Lặng, đến tận biển Đông.
Đã thế đuổi giết đến cuối cùng còn không thèm giết người ta nữa chứ.
Đúng là người rảnh rỗi nhất Thất Vũ Hải, chắc cũng là người đàn ông rảnh rỗi nhất toàn biển khơi luôn.
Trương Đạt Dã nhìn về phía Artoria hỏi ý kiến: "Cô muốn đánh không?"
"Nếu chỉ là thi đấu thì tôi không muốn từ chối đâu." Artoria tới nơi này lâu như vậy rồi, cũng nghe nói đến Mắt Diều Hâu. Kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới đúng không? Cô muốn thử xem cường giả cao cấp của thế giới này mạnh đến mức nào.
Lần trước gặp phải Tóc Đỏ cũng chỉ vội vàng ứng đối một chiêu, hơn nữa còn phải đề phòng hắn có định làm gì Đạt Dã hay không, cũng lo lắng sẽ ngộ thương người khác.
Bây giờ tốt hơn, đối phương bày tỏ rõ ràng rằng tới để so tài, hơn nữa Đạt Dã đã trở nên mạnh hơn nhiều, Artoria không cần lo đến việc cậu dễ dàng bị thương do dư âm cuộc chiến lan tới.
"Nếu đã vậy, lát nữa tôi dẫn mọi người đi chỗ khác nhé. Không được đánh ở khu vực quanh đây." Trương Đạt Dã sợ hai người này so được hai chiêu là quán rượu cũng mất tiêu.
"Thật á? Vị "Mắt Diều Hâu" kia tới đây để khiêu chiến Artoria á!"
"Cô bé cũng đồng ý rồi kìa!"
"Nghĩa là chúng ta được chứng kiến cuộc chiến đấu của kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới đúng không?"
"Có được không đấy? Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tránh xa một chút thì hơn."
Mihawk uống cạn rượu ly vang đỏ. Hắn không quan tâm đến khu vực chiến đấu cho lắm, vấn đề là có đối thủ xịn thế này ngay trước mắt rồi mà còn bắt hắn chờ: "Phải đợi đến bao giờ?"
Trương Đạt Dã liếc quần chúng hóng hớt: "Ít nhất chờ đến khi các khách hàng uống rượu xong và rời đi thì tôi mới đóng cửa được chứ?"
"Cậu chủ quán, tính tiền!"
"Tiểu thư Manh Manh ơi, tính tiền!"
"Tom~ Tính tiền~"
"Móa! Ông còn dám sai Tom tính tiền cho ông cơ à!"
Trương Đạt Dã vừa tỏ ý, các khách hàng lập tức rối rít gọi vang. Trong vòng ba phút, toàn bộ ba chục người trong quán rượu đều thanh toán, bước ra khỏi quán.
Hơn nữa lúc trả tiền chẳng những không đòi giảm giá mà còn không đòi tiền thừa luôn.
Cuộc vui đáng quý, cái giá sinh mạng lại cao hơn. Thỉnh thoảng có cuộc vui không xem cũng được, dù sao những gì gặp được hôm nay đã đủ để họ bốc phét tung trời… Chẳng hạn: "Tôi đã từng ‘uống rượu chung’ với 'Mắt Diều Hâu' Mihawk!"
"Anh làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi quá đấy..." Trương Đạt Dã thở dài: "Vậy thì đi thôi."
Thụy Manh Manh nhìn Trương Đạt Dã một cái, lại nhìn mấy cái bàn, vẻ mặt xoắn xuýt.
Trương Đạt Dã vỗ bả vai cô ấy: " Chờ lúc về lại dọn cũng được. Đi xem thi đấu trước đã."
...
Khoảng đất trống nào đó tại GR4, xung quanh chỉ lẻ loi một căn nhà cũ nát, càng chẳng có người không có nhiệm vụ vây xem.
Trương Đạt Dã bế Tom lùi lại: "Đánh ở đây đi, đằng nào cũng là vùng đất trái phép. Đánh thoải mái."
Mihawk liếc Trương Đạt Dã một cái, không chọc thủng sự hẹp hòi của chàng trai này. Hiện tại hắn càng quan tâm đến thực lực của đối thủ trước mặt mình ra sao.
Trên người Artoria nhoáng lên váy giáp hình thành từ ma lực, hai tay nắm Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng, lần này không sử dụng Phong Vương Kết Giới.
Mihawk kinh ngạc nhìn váy giáp và bảo kiếm xuất hiện từ hư vô, nghi hoặc nói: "Cô là năng lực giả?"
Artoria phủ nhận: "Không. Cũng không phải năng lực tới từ trái ác quỷ mà là lực lượng của bản thân tôi."
Mihawk rút ra hắc kiếm Yoru cõng sau lưng, vung tay chém ra một luồng khí hình trăng lưỡi liềm.
Nhìn chiều dài thanh kiếm kia còn hơn chiều cao của Artoria nhiều lắm.
"Đó là cái gì?" Thụy Manh Manh kinh ngạc, đến tận bây giờ cô ấy mới chỉ từng thấy Phong Vương Thiết Chùy của Artoria có hiệu quả tấn công tầm xa mà thôi. Tiếc là không học được.
"Hình như gọi là phi tường trảm kích, dùng để bắt nạt người yếu hơn mình hoặc là chém thuyền, chém núi cũng rất tốt. Không biết là nguyên lý gì." Trương Đạt Dã nói rõ ràng mạch lạc, tuy rằng cậu cũng thấy lần đầu tiên.
Tom dựng tai, cảm thấy chiêu thức này không khoa học. Đây là kiếm chứ có phải súng đâu? Sao có thể đánh được mục tiêu phía xa?
Artoria vung kiếm chém ngang, chém cho luồng trảm kích của Mihawk văng sang bên cạnh.
Luồng kiếm kích kia rơi xuống nhà cũ trên đất trống cạnh đó, gọn gàng cắt ngôi nhà làm hai nửa chỉnh tề. Sau đó, bởi vì kết cấu bị phá hoại, cả căn nhà đổ rầm xuống đất, biến thành một đống phế tích.
"Mạnh thật đấy!" Thụy Manh Manh than thở, có thể dễ dàng như vậy đã phá một ngôi nhà: "Chắc trong phòng không có người chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận