One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 175: Em sai rồi, lần sau em dám nữa (1)

Chương 175: Em sai rồi, lần sau em dám nữa (1)
"Ông chú này có vẻ là người rất tốt." Thụy Manh Manh đánh giá.
"Ừ, tôi được gia đình họ chăm sóc rất nhiều." Trương Đạt Dã đồng ý: "Đi thôi, đi xem Artoria luyện đến đâu rồi."
Trương Đạt Dã vào sân, lại thò đầu vào nhắc nhở: "Tom, lục tung tủ lạnh xong nhớ sắp gọn lại đấy!"
Tom rụt cổ, dựa lưng vào cánh cửa tủ lạnh đóng kỹ gật đầu lia lịa. Sau cánh cửa tủ là một đống rau củ, trái cây lộn xộn, trên tầng cao nhất còn có hai quả trứng vỡ.
Trương Đạt Dã không để ý thấy Tom chột dạ, chờ cậu đi rồi, Tom lau mồ hôi lạnh trên trán, luống cuống tay chân bắt đầu sửa sang lại tủ lạnh.
...
Artoria nhắm mắt lại, hai tay nắm chuôi kiếm, là thanh kiếm kỵ sĩ loại bình thường mà Trương Đạt Dã cho Thụy Manh Manh. Trước mặt cô là chiếc tạ tay loại nhỏ Trương Đạt Dã dùng để rèn luyện.
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh không lên tiếng, đứng im quan sát.
Đúng lúc này, Artoria mở bừng mắt ra, trường kiếm trong tay chém xuống, thân kiếm va chạm với tạ tay bằng sắt mà không phát ra bất cứ tiếng động gì, lại cứ thế cắt tạ tay làm đôi ngọt lịm như thái rau.
Trương Đạt Dã có thể cảm giác được, vừa rồi trên thân kiếm không có tí ma lực nào, Artoria cũng không dùng sức quá mạnh.
Artoria tự nhủ: "Thì ra là thế. Dù có là sắt thép cứng rắn thì vẫn có vô số sơ hở bên trên. Chỉ cần dùng phương pháp thích hợp chém xuống, không cần mượn dùng ma lực cũng chém đôi được."
"Hở? Không phải vạn vật hô hấp gì gì đó à?" Trương Đạt Dã hiếu kỳ.
"Chắc là mỗi người lĩnh ngộ khác nhau một chút. Tôi nhìn thấy là sơ hở, người khác cho rằng là hô hấp, hoặc là nguyên nhân khác. Cuối cùng vẫn phải có lĩnh ngộ tại trình độ nhất định với kiếm thuật mới thực hiện được."
Artoria giải thích một phen, lại bắt đầu thí nghiệm xem sử dụng phi tường trảm kích thế nào.
Đầu óc Trương Đạt Dã lơ tơ mơ, thứ này mơ hồ quá, cậu cảm thấy giai đoạn hiện tại nên rèn luyện thân thể cho tốt, tăng cường thể năng và ma lực thì hơn. Làm vậy giúp cậu mạnh nhanh hơn nhiều.
Đến tối, quán rượu đầy ắp người, bàn rượu nào cũng chen chúc ngồi chật cứng, đã thế còn có mấy người không mặc áo đứng uống rượu nữa chứ.
"Tôi bảo này, sao hôm nay các anh, các chú tới đông đủ thế?" Trương Đạt Dã nhìn thấy người quen thì chào hỏi.
"Đương nhiên là vì muốn xem thử cậu chủ nhỏ có bị vị kia chém chết chưa!"
"Đúng đấy, đúng đấy. Chú em, rốt cuộc kết quả thế nào vậy?" Một đám người nhìn cậu lom lom.
"Mấy người thật biết nói chuyện." Trương Đạt Dã đắc ý vênh váo: "Khiến các vị thất vọng rồi. Tuy rằng không thắng, nhưng không ai bị thương hết."
"Đáng gờm, cạn ly vì ông chủ nhỏ không bị Thất Vũ Hải đánh chết, zô!"
"Cạn ly!"
Trương Đạt Dã lườm qua: "Tôi cảm ơn mọi người!"
"Vì tướng Artoria, cạn ly!"
"Vì nghệ sĩ dương cầm Tom, cạn ly!"
Trương Đạt Dã không muốn để ý đến đám người này, cảm thấy bọn họ tìm bừa lý do cạn ly thôi. Hiện trường hóng chuyện thoáng cái hóa thành tiệc rượu của mấy chục người.
Nhưng sao hôm nay Tom ngoan thế, còn chạy đi đánh đàn?
Trương Đạt Dã cảm thấy chuyện khác thường chắc chắn có biến, không biết là hôm nay có người hối lộ nhiều quá hay Tom lại làm chuyện gì xấu.
...
Hôm sau, gia đình đổi một cái tủ lạnh.
Nguyên nhân là hôm qua Tom dùng tốc độ siêu nhanh xử lý trong ngoài tủ lạnh sạch sẽ, lại sắp xếp gọn gàng nguyên liệu nấu ăn. Chuyện này thì không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là sau khi làm xong mọi chuyện, lúc đóng cửa tủ lạnh lại vô tình kẹp trúng cái đuôi, đau đến mức Tom nhảy một phát ba mét, còn lôi cả tủ lạnh nhảy cùng.
Bởi vì sợ bị phát hiện, Tom gắng gượng bịt miệng nhịn đau, ở giữa không trung lao nhanh xuống trước tủ lạnh, giơ tay đón lấy tủ lạnh.
Tiếc là chiếc tủ lạnh này không phải cái ở nhà Tom, không chịu nổi nó gieo họa như vậy, chẳng những nguyên liệu nấu ăn bên trong loạn thành một đống, dây điện còn bị kéo phăng nữa chứ.
Tom cắm điện lại, sau đó không biết cái tủ lạnh này chạm điện ở đâu, chập nguồn.
Biện pháp xử lý của Tom là lần nữa dọn dẹp sạch sẽ, sau đó coi như không xảy ra chuyện gì.
Nhưng loại chuyện này giấu giếm thế quái nào được. Sáng nay Thụy Manh Manh đi lấy nguyên liệu nấu ăn đã phát hiện ra.
Trương Đạt Dã biết chân tướng thì dở khóc dở cười: "Hỏng thì hỏng thôi, tao lại không đánh mày. Nói cho tao sớm thì chúng ta có thể đổi sớm, tránh lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn như thế."
Tom chắp tay sau lưng, mặt nở nụ cười lấy lòng. Đây là tư thế nhận sai tiêu chuẩn của nó.
Chẳng qua nó cũng là ‘Em biết lỗi rồi, lần sau em dám nữa’ điển hình, lúc nào cũng vô tình hoặc cố ý dẫm lên vết xe đổ, lặp lại sai lầm từng mắc phải.
"Đạt Dã, hình như xảy ra chuyện lớn rồi." Artoria đưa tờ báo trong tay cho Trương Đạt Dã nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận