One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 849: Chỉ là năng lực giả thôi mà: Nước bóng tối! (3)

Chương 849: Chỉ là năng lực giả thôi mà: Nước bóng tối! (3)
“Quả nhiên năng lực của mình không có vấn đề gì!” Midnight bật cười khặc khặc: “Đến đây nào!”
Tuy nhiên, các thành viên cốt cán thấy mà không vui nổi, thử cả buổi trời, kết quả chỉ có một con nhóc là năng lực giả, dù có hút con nhóc tới thì làm gì được chứ?
“Xúi quẩy, xui xẻo quá! Ai thèm đến đấy chứ!” Thành Long giơ tay bắn một nhát Long bạo phá.
Những người khác cũng không rảnh rỗi, Wendy và Carla tiến lên bắt lấy hai chân Vivi , Karoo kêu ‘cạc’ rồi ngậm lấy vạt áo chú Long.
Artoria và Thụy Manh Manh mỗi người thưởng cho Midnight một phát Bá quốc, Perona muốn tiến lên hỗ trợ lại bị Diệp Ngôn giữ chặt để phòng cô nhóc cũng trúng chiêu.
Hai phát Bá quốc thêm một phát Long bạo phá đập thẳng vào mặt Midnight, cảnh tượng mười phần tàn bạo.
Khi tham mưu trưởng Alifu vừa phát hiện tình hình không ổn thì đã nháy mắt ra hiệu cho em trai, ấy thế mà Aliphant lại hiểu lầm ý của anh trai mình, tưởng anh trai muốn mình ngăn cản công kích giúp thuyền trưởng, lập tức hóa thành con voi to tướng.
May mà Alifu lanh tay lẹ mắt túm lấy vòi voi của em trai, ngăn cản hành vi tìm chết của hắn.
Shumatsu càng dứt khoát hơn, vứt bỏ đôi giày tiến lên trước hai bước lấy đà, sau đó biến lực ma sát dưới lòng bàn chân thành số không, dùng tốc độ nhanh nhất trượt ra ngoài.
“Á~” Midnight rít lên đau thấu tim gan, làn khói đen trên người hắn càng lúc càng dày đặc, hắn đang cố gắng dùng năng lực trái Yami Yami để hấp thụ tổn thương, đồng thời cũng phải gánh chịu tác dụng phụ là cơn đau đớn gấp bội.
Cũng giống như Râu Đen dùng Yami Yami cũng không cách nào hấp thụ toàn bộ tổn thương do Râu Trắng tạo thành, Midnight càng khó lòng hấp thu công kích của nhóm Artoria.
Dù nhờ năng lực mà bảo toàn được tính mạng nhưng Midnight cũng bị đánh bay mấy chục mét, vết bỏng và vết kiếm trên thân trông rất đáng sợ. Hắn nằm trên mặt đất thở hổn hển, cơn đau nhức dữ dội trên người khiến hắn ngất đi tỉnh lại, tạm thời mất khả năng hành động.
“Vivi không sao chứ?” Wendy quan tâm.
“Vâng, không sao rồi. Cảm ơn chú Long và mọi người.”
Kiếm của Artoria và Thụy Manh Manh kề lên cổ Aliphant và Alifu, Alifu oán giận nhìn em trai ngốc nghếch của mình.
Aliphant dường như hiểu được ánh mắt của Alifu, kiên quyết nói: “Đừng giết anh trai tôi! Muốn giết thì cứ giết tôi đây này! Tiền thưởng của tôi cao hơn anh trai nhiều!”
Alifu thở dài, đây chính là lý do hắn luôn sẵn sàng bảo vệ em trai mình dù cu cậu rất ngốc nghếch. Hắn nói: “Đừng làm tổn thương em trai tôi, bọn tôi nắm giữ vài tình báo, tôi nghĩ đủ để trao đổi với các người.”

"Người này trốn giỏi ghê nhỉ." Trương Đạt Dã buồn bực đứng trên nóc một ngôi nhà.
Tom bắt một tay lên trước trán bày ra tư thế nhìn xa, nghe Trương Đạt Dã than thở thì gật đầu rất tán đồng.
Một người một mèo tìm Precious đã được một lúc, nhưng với Haki quan sát Trương Đạt Dã mới bập bẹ chưa lâu thì khó mà tìm được một người giỏi ẩn nấp, nhất là khi ở giữa thị trấn có vô số 'âm thanh'.
Lần cách Precious gần nhất cũng chỉ là lúc đầu Tom đánh Anne một gậy, Precious phát điên nã cho Tom mười mấy phát súng, khiến Trương Đạt Dã có cơ hội tới gần.
Kỹ năng bắn súng của Precious phải nói là tuyệt vời, tiếc mỗi cái đối thủ mạnh quá, dù mỗi phát súng đều ngắm cực chuẩn nhưng Tom chỉ cần nhảy vài bước về trước là bình an vô sự đuổi kịp Trương Đạt Dã.
Thậm chí nó còn có tâm trạng uống miếng nước nhuận cổ họng.
Sau đó nước từ người nó túa ra ngoài như ô doa tưới hoa.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Tom dốc sức hỗ trợ tìm người đến vậy. Bị người ta bắn thành như thế rất mất mặt mèo.
“Vút~” Tiếng đạn cắt ngang không khí vang lên, Trương Đạt Dã vung chảo rắn lên chắn đánh ‘keng’ giòn giã.
"Mũ bảo hộ cấp bốn xịn ghê." Trương Đạt Dã cố gắng bắt lấy khí tức phương hướng kia, gọi Tom: "Đi thôi Tom."
Tom rất biết chơi, nó bĩu môi dậm chân tại chỗ vài cái lấy đà rồi phóng vọt ra ngoài, đường đi là từ mái nhà chạy dọc bờ tường xuống đến mặt đất, băng qua đường rồi chạy dọc bờ tường lên nóc nhà tiếp theo, sau đó lại chạy ngang sân thượng nhà người ta rồi dọc vách tường chạy xuống.
Trương Đạt Dã tuân theo nguyên tắc đường ngắn nhất giữa hai điểm là đường thẳng, thế nên dứt khoát nhảy qua lại giữa các mái nhà với nhau, thế mà cuối cùng vẫn chậm hơn Tom một bước.
Có lẽ cách di chuyển của Tom mới là cách di chuyển đường thẳng chính xác.
Precious đã lại rời vị trí mất rồi. Tom không phục lục soát khắp nơi, mở cửa sổ nhà người ta ra ngó quanh quất, lật nắp thùng rác kiểm tra, thậm chí lật cả mấy hòn đá to bằng lòng bàn tay ở vệ đường lên xem thế nào.
Trương Đạt Dã cố nhịn ý định xem Tom lật hòn đá nhỏ, ấy thế mà Tom lại chạy đến cạnh cậu, nâng người lên xem xét dưới lòng bàn chân cậu.
"..." Không hổ là mày nha Tom.
Bạn cần đăng nhập để bình luận