One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 523: Đầu mối về kho báu (2)

Chương 523: Đầu mối về kho báu (2)
"Tôi không sao, đừng cuống." Trương Đạt Dã đứng lên xoa xoa ngực. Một đấm này mạnh thật. Mấy ngày nay Garp điều chỉnh không sai biệt lắm cũng chỉ tới mức này thôi. Nếu là trước khi cậu học được Tekkai thì hộc máu là cái chắc.
Một quyền này cũng không tính là chịu không công, khi năng lượng vô hình trên tay Thụy Manh Manh chạm đến ngực Trương Đạt Dã, cậu đã xác nhận lúc chiều mình dùng năng lượng này.
Ám năng lượng đến từ Thụy Manh Manh đấy nhá, lực tàn phá đảm bảo mạnh nhất luôn. Tuy rằng Thụy Manh Manh phát triển đến cực hạn cũng không đạt tới trình độ một kích bổ đôi hành tinh gì đó, nhưng muốn xẻ cái núi chém cái đảo là chuyện có thể trông đợi.
Chưa kể xem phản ứng của Garp hôm nay, Haki vũ trang thông thường chưa chắc phòng được năng lượng này.
Hai tên lính đứng gác ở bến tàu chạy vội tới hỏi han: "Cậu Đạt Dã sao thế ạ? Đã xảy ra chuyện gì? Có người tập kích cậu ư?"
Mấy ngày nay Trương Đạt Dã lục tục giao cho bọn họ rất nhiều trộm vặt, tuy không phải công lao gì lớn nhưng tích tiểu thành đại mà. Hai người họ rất có thể nhờ vậy lấy được kha khá tiền thưởng, đều nhờ phúc của các vị này, không thể không lo lắng.
"Tôi không sao, người nhà chơi đùa thôi, làm phiền rồi." Trương Đạt Dã phủi bụi đất trên người, ý bảo Thụy Manh Manh về thuyền nói sau.
Hai tên lính trố mắt nhìn nhau, chơi đùa kiểu gì mới đánh người bay ra được thế? Ý là Đại Hải Trình cũng có bạo lực gia đình hả? Người bình thường chơi kiểu này thế quái nào được? Không hổ là Đại Hải Trình.
Sau khi lý giải lực lượng vừa học được là gì, Trương Đạt Dã an tâm rất nhiều, sau đó có thể học hỏi từ Thụy Manh Manh một ít, tuy chính cô ấy cũng phải tự mày mò nhưng tính ra thì thời gian tiếp xúc cũng nhiều hơn cậu mà.
...
Hôm sau, Trương Đạt Dã tìm Garp để tạm biệt, lần này chỉ có cậu, Tom và Artoria cùng đi.
"Hôm nay phải xuất hành rồi à?" Garp hỏi.
"Vâng, cảm ơn ngài dạy dỗ mấy ngày qua. Đây là donut Tom phỏng theo đồ ngọt ở đảo Người Cá làm ra. Xin đừng chê."
Trương Đạt Dã đưa hộp quà tới, Artoria không nhìn chằm chằm nó, chủ yếu là vì Tom làm một lèo rất nhiều, phần lớn đều vào bụng của cô.
"Donut á? Còn là kiểu của đảo Người Cá à? Thế tôi không khách sáo nhé!" Garp mừng rỡ nhận lấy cái hộp, sau đó hỏi: "Hiểu rõ lực lượng kia rồi chứ?"
"Cái đó là ám năng lượng, lực tàn phá cũng không tệ lắm, nguyên lý thì tôi không lý giải được." Dù sao cũng chỉ là một cái tên, Trương Đạt Dã cảm thấy nói cho ông cũng không thành vấn đề.
"Thế hả." Garp ngoáy mũi, cũng không biết có để trong lòng hay không. Cứ cảm giác vị này hứng thú với donut hơn ám năng lượng nhiều lắm.
"Vậy chúng tôi không quấy rầy ngài giáo dục cháu trai nữa, mong cho hai đứa nhỏ sớm ngày từ bỏ giấc mộng hải tặc."
"Ê này!" Ace nghiêm túc hô: "Nghe cho kỹ đây, em chắc chắn sẽ trở thành hải tặc! Anh là thợ săn tiền thưởng thì lần sau gặp mặt chúng ta là kẻ địch rồi. Đến lúc ấy em sẽ đánh bại anh!"
"Thế em cứ cố gắng lên. Nhưng anh khuyên em đừng làm hải tặc thì hơn." Trương Đạt Dã tính toán một chút, bây giờ Ace mới 10 tuổi, chờ thằng nhóc đủ 17 tuổi ra biển thì trên người cậu đã chồng lên bao nhiêu lớp buff rồi còn gì, đến lúc đó tiện tay là có thể đánh cho em trai nhóc cũng không nhận ra nhóc.
"Trung tướng Garp, nếu đánh thế nào cũng không làm hai cháu trai của ngài đổi ý thì không bằng dẫn chúng đi bắt hải tặc cùng ngài, xem tình hình hải tặc chèn ép dân thường gì đó?"
Trương Đạt Dã tốt bụng vẫn không nhịn được đưa ra kiến nghị, chẳng qua cậu vẫn cảm thấy không có tác dụng mấy. Dù gì Ace và Luffy cũng không phải muốn làm hải tặc bình thường.
"Ông sẽ suy tính." Garp cảm thấy làm như vậy không nhiều tác dụng, quyết định chờ sau này không còn cách nào khác thì thử xem sao.
Luffy bé nhỏ mãi không nói gì, sự chú ý từ đầu đến cuối chỉ tại cái hộp Garp vẫy tay chào đám Trương Đạt Dã thì há miệng… “Roạt!”
"Luffy!"
Khi ra khỏi rừng cây, Trương Đạt Dã nghe được tiếng gào của Garp, chắc sau đó lại bắt đầu nháo nhào cho xem. Cậu lắc đầu, cùng đồng bạn trở về.
Trạm Xám vẫn thối như xưa, Trương Đạt Dã thấy người bị đuổi ra khỏi thành vài ngày trước đã gầy đến khó lòng nhận ra, cam chịu số phận lục tung đống rác, học ‘người đi trước’ lấy tài liệu tại chỗ, định tự làm chỗ tị nạn.
Nhìn những người chật vật cầu sinh nơi đây, Trương Đạt Dã nói với Artoria: "Chờ tôi một lát."
Dứt lời, Trương Đạt Dã xoay người quay lại trong núi, cũng không lâu sau đã trở lại. Tay trái cậu kéo một con gấu to, tay phải kéo một con lợn rừng khổng lồ để vào chỗ đất trống gần đống rác.
Tom mừng ra mặt. Lại thêm món hả? Sau đó nó chê bai bịt mũi, ý bảo không muốn ăn ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận