One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 103: Chẳng những không có mộng tưởng mà còn không biết tự lượng sức (1)

Chương 103: Chẳng những không có mộng tưởng mà còn không biết tự lượng sức (1)
Được, điểm xuất phát của người ta cao hơn mình, tốc độ phát triển cũng nhanh hơn mình nữa, thật là một câu chuyện bi thương. Trương Đạt Dã thuận miệng hỏi: “Nhanh cỡ nào?”
Artoria hình dung rất chi là hình tượng: “Nhanh như là cách lượng cơm cô ấy ăn tăng lên.”
“Ồ!” Thể chất cô ấy hôm nay tăng thêm ba chén cơm, Trương Đạt Dã đã học xong đơn vị đo lường mới.
“Sếp ơi, chắc quán rượu không bị tôi ăn đến phá sản đấy chứ?” Thụy Manh Manh đỏ mặt. Từ khi cô đến đây đã ăn tổng cộng bốn bữa cơm, bữa sau nhiều hơn bữa trước. Nếu không phải Artoria còn ăn nhiều hơn cô thì cô xấu hổ đến mức không dám động đũa ý chứ.
“Còn lâu mới đến nỗi. Sau này chúng ta làm chút nghề phụ kiếm ít khoản thu nhập thêm đi.” Trương Đạt Dã muốn đợi đợt phong ba ‘Nhà bay lên trời’ lần này triệt để lắng lại rồi mới tiếp tục gây chuyện.
“Được, tôi cũng sẽ giúp một tay!”
“Hy vọng đến lúc đó cô có thể thích ứng.”
“Thích ứng? Không phải là chuyện phạm tội trái với pháp luật gì đấy chứ?” Cho dù có siêu năng lực thì Thụy Manh Manh vẫn giữ lối suy nghĩ của một người bình thường, gần giống như Trương Đạt Dã lúc mới vừa tới đây.
“Đi tập kích một số người phạm tội trái với pháp luật, ví dụ như bọn buôn người, hải tặc vân vân.” Trương Đạt Dã nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, lúc trước cô nói cô không nhớ hết được quá nhiều điều tôi giới thiệu về thế giới này một lúc. Giờ chúng ta nói tiếp đi.”
“À vâng.” Thụy Manh Manh gật đầu.
“Pháp luật và cơ quan chấp pháp của nơi này không được tốt cho lắm, rất nhiều ác nhân không phải chịu hình phạt gì. Ví dụ như bọn buôn người kia...”
Trương Đạt Dã nói liến thoắng cho Thụy Manh Manh một tràng dài, đại khái nói cho cô biết ở nơi này ác với đám kẻ ác mới được. Cuối cùng cậu kết thúc câu chuyện trước khi đầu óc của cô gái này lại choáng váng.
Rõ ràng mấy hôm trước chính cậu còn đang bối rối cái này cái kia, nhưng bây giờ cậu lại khuyên người khác hăng say cực kỳ: “Mấy ngày này tôi dẫn cô ra ngoài đi dạo, xem tình huống xung quanh một phen.”
“Tôi sẽ cố gắng thích ứng!” Thụy Manh Manh nắm chặt tay cổ vũ cho bản thân.
Trương Đạt Dã tin tưởng năng lực thích ứng của cô, nói thế nào thì cô cũng là chiến sĩ siêu cấp có thể đánh với người ngoài hành tinh mà.
Họ vừa trò chuyện vừa quét dọn sạch sẽ quán rượu.
Tom đặt bình sữa bò rỗng ra ngoài cửa quán rượu, lại thả một đồng tiền xu trong hòm thư rồi cuối cùng đóng kỹ cửa lại, chính thức kết thúc một ngày buôn bán.
Trương Đạt Dã “yếu nhất quán rượu” không hề tự mình sa ngã mà tiếp tục gia tăng huấn luyện. Chỉ cần đủ chăm chỉ thì cuối cùng cũng sẽ trở nên mạnh hơn, ít nhất chắc là có hy vọng mạnh hơn Thụy Manh Manh chứ nhỉ?
Không phải chiến sĩ siêu cấp thế hệ hai thôi à? Không phải có năng lực đè người ngoài hành tinh cao vài mét xuống đánh thôi à, không phải... gato quá đi mất.
Trương Đạt Dã lắc đầu: “Tom, xem kiếm!”
...
“Tuy hôm qua đã từng thấy rồi nhưng vẫn cảm thấy thật thần kỳ, giống như là truyện cổ tích vậy.” Thụy Manh Manh đón lấy một bong bóng nổi lên từ mặt đất, lại buông tay ra cho nó bay lên cao: “Lại còn có thể làm thành xe nữa chứ.”
“Có muốn cưỡi thử không?” Trương Đạt Dã đang giới thiệu xe bong bóng cho Thụy Manh Manh.
“Được không ạ?” Thụy Manh Manh rất tò mò, chiếc xe bong bóng này trông giống xe bay trong phim khoa học viễn tưởng vậy.
“Đến đây đi, hôm nay cho cô làm tài xế đó. Thật ra thì cảm giác cũng gần giống cưỡi xe đạp thôi.” Trương Đạt Dã đặt Tom vào trong rổ đằng trước tay lái: “Giao cho Tom nhiệm vụ hướng dẫn quang vinh này đấy.”
Tom nghiêm trang chào một cái, sau đó khoanh tay ngồi xổm trong rổ. Nó phải làm một con mèo máy móc không có tình cảm.
Trương Đạt Dã và Artoria ngồi nghiêng ở phía sau và dựa lưng vào nhau. Chỉ cần hai người hơi co chân lên là có thể làm một nhãn hiệu trang phục nổi tiếng.
Thụy Manh Manh là kiểu xế mới vừa ra đường, lái xe hơi loạng choạng nhưng quen tay rất nhanh, đi theo con đường mà Tom chỉ. Trạm thứ nhất dựng tại cạnh quán rau củ.
Tom lôi một tờ danh sách những thứ cần mua ra, độ dài của danh sách đã vượt quá chiều cao của Tom mà vẫn còn kéo lê trên mặt đất.
Chọn ra một đống rau dưa theo danh sách, ông chủ vui tươi hớn hở cân hết đống đồ rồi báo giá, Trương Đạt Dã bỏ tiền ra thu hàng, Tom gạch những thứ đã mua ở trên danh sách rồi mới tiếp tục xuất phát.
Thụy Manh Manh không nhịn được hỏi: “Ông chủ, cậu mua đồ đều không trả giá à?”
Trương Đạt Dã lặng thinh một phen: “Mấy thứ kia đều dán sẵn giá rồi mà.”
Nếu ở tiệm bán quần áo thì có lẽ cậu sẽ thử mặc cả, nhưng chắc cậu quen thói mua sắm ở siêu thị nên thấy rau quả ghi giá công khai thì ngại trả giá.
Những ai từng bị kem ẩn giá bẫy một lần chắc đều có tính cách tương tự, chỉ cần ai tính cách mạnh mẽ một chút thì đều trả lại hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận