One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 152: Ba phe

Chương 152: Ba phe
Mr.3 nói: "Chuyện này không quan trọng, biết tuyến đường bọn hắn rời đi chứ? Bây giờ đi ngăn cản có khi còn kịp đấy!"
Rái cá nhỏ cầm bảng phác hoạ, xoèn xoẹt nhanh chóng vẽ ra quần đảo Sabaody nhìn từ trên xuống, lại đánh dấu điểm bọn buôn người lên bờ và vạch ra hướng di chuyển.
Mr.3 nói: "Chúng ta lập tức tới ngay, Mr.13 và Miss Friday tiếp tục chú ý tình hình của bọn chúng. Nếu có gì thay đổi thì báo cho chúng tôi ngay!"
Nghe mệnh lệnh của Mr.3, kền kền cõng rái cá nhỏ, vỗ cánh bay đi.
"Đối thủ là người cá bắp thịt phát triển gấp mười lần nhân loại trong truyền thuyết, phải cẩn trọng chứ không được xem thường." Mr.3 giơ bàn tay lên, một đoàn dịch sáp nhỏ bay từ tay gã tới, nhanh chóng hóa thành hình dáng ba người cá, sau đó lại tan ra.
"Kya hahahaha, không biết bắp thịt gấp mười có thể nhấc được mười nghìn cân không nhỉ?" Miss Valentine cười lớn, cô ta là năng lực giả nên khá kênh kiệu.
Mr.5 đẩy kính râm: "Bom của tôi cũng không phải xem bắp thịt kẻ địch mới nổ."
Ba người này cũng đi về phía phòng đấu giá.
Gần một tiếng sau, tại GR8, Trương Đạt Dã gặp được ba người cá, trong đó một tên đang khiêng cái bao tải uốn éo liên tục trên vai.
Ba người đều hơi cải trang vài phần, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện là người cá. Tuy cơ thể rất không cân đối, nhưng thế giới này đâu đâu chẳng có người hình dáng kỳ quái, thế nên không phải vấn đề lớn.
Nơi này còn cách khu náo nhiệt một đoạn, cạnh đó có căn nhà lớn bỏ hoang.
Thật ra người ở đây cũng không biết nơi này vốn là căn cứ của Pittman, cũng chính là đám buôn người bị Trương Đạt Dã bắt đổi tiền thưởng, sau đó bị thiếu tướng Kadar xử lý.
Một tên trong số đó lên tiếng: "Hey cậu em, không có việc gì thì đừng đứng giữa đường thì hơn đấy, vướng đường."
Trương Đạt Dã siết chặt chuôi kiếm: "Nhường đường cũng được thôi, nhưng phiền anh buông bạn tôi xuống cái đã."
Có lẽ nghe được giọng của Trương Đạt Dã, Keimi trong túi ngoe nguẩy càng mạnh. Nhưng vì cô bé bị bịt miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng ‘ưm, ư’.
Người cá cầm đầu cười phá lên: "Bạn á? Bò....ò... Ha ha ha! Mày đang nói cái khỉ gì thế? Đây là món hàng quý giá của bọn tao!"
Lúc này, Trương Đạt Dã đang định nói cái gì thì chú ý tới dấu mặt trời màu đỏ trên người ba tên này: "Mấy người là hải tặc trong băng hải tặc Mặt Trời à? Jinbe cho phép các người làm chuyện này sao?"
Thật không khoa học, mắc mẹ gì băng hải tặc Mặt Trời lại đi bắt cóc nhân ngư? Nhưng Artoria đã xác nhận trong túi chính là Keimi mà.
"Hừ, đứng có nhắc đến cái tên kia. Đám người của Macro chỉ gia nhập đoàn hải tặc vì ngưỡng mộ đại ca Tiger. Tên Jinbe kia không xứng làm đại ca của chúng ta!" Macro rất ngay thẳng tỏ vẻ khinh thường Jinbe, hoàn toàn không thể mượn dùng tên tuổi Thất Vũ Hải để dọa người.
"Đúng thế, tên kia chẳng qua là chó săn của Chính Phủ Thế Giới thôi!" Đàn em của Macro là Gyaro phụ họa.
"Nếu không phải vì đại ca Tiger giao băng hải tặc cho hắn, chúng ta còn lâu mới tha cho hắn!" Một tiểu đệ khác tên Tansui nói.
Trương Đạt Dã câm nín nhìn ba tên này. Rốt cuộc lòng tự tin ấy dùng tài liệu gì làm thành thế? Chia cho tôi vài gam được không? Hay là ỷ vào thân phận người cá, dám chắc Jinbe không đành lòng đánh chết mấy người?
Đã đi buôn người còn có mặt mũi trào phúng người khác là chó săn của Chính Phủ Thế Giới cơ á?
"Mỗi người một tên, cẩn thận đừng làm Keimi bị thương." Sau khi biết lai lịch của bọn hắn, Trương Đạt Dã cũng chẳng có lời gì để tâm sự thêm nữa. Cậu nắm kiếm xông lên, cũng rất tò mò trình độ của mấy tên người cá này thế nào.
Artoria và Thụy Manh Manh cũng hành động, chẳng qua là Artoria hơi phân tâm một chút. Có người đứng ở nơi bí mật quan sát, rốt cuộc là trùng hợp hay có dự mưu từ trước?
Chỉ có Tom đứng yên chỗ cũ. Mỗi người một tên, thế mèo tính như nào?
"Đã thế, bắt thêm vài nhân loại ngoài định mức cũng không tệ." Macro buông Keimi xuống, dẫn hai tên đàn em đón lên.
Đối thủ của Trương Đạt Dã là Gyaro cũng dùng kiếm. Tên này có một đôi mắt tròn xoe lồi cả ra ngoài, chắc là người cá thuộc họ cá vàng nào đó: "Kiếm thuật cá vàng - đâm!"
Keng! Trương Đạt Dã một kiếm chắn lại kiếm dài của Gyaro. Có lẽ là do vấn đề hình thể, kiếm Gyaro sử dụng dài và nặng hơn kiếm của Trương Đạt Dã nhiều. Mà sức mạnh của tên này đúng là không nhỏ chút nào.
Chẳng qua so với Trương Đạt Dã mà nói: "Bắp thịt gấp mười mà có thế thôi à?"
Cậu cảm giác như thế cũng là bình thường, bởi vì bây giờ cậu đã đủ sức ôm cột đèn đường vung vẩy như vung gậy đánh chó rồi cơ mà, không còn thuộc phạm trù người thường nữa.
Mà chờ đến khi cậu nghe được chiêu thức hai người cá còn lại thét lên:
"Karate người cá nắm đấm công phá ba trăm viên ngói!"
"Karate người cá nắm đấm công phá năm trăm viên ngói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận