One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 500: Lần này là nắm đấm sắt xịn (1)

Chương 500: Lần này là nắm đấm sắt xịn (1)
Chờ đoàn người Trương Đạt Dã đều ra khỏi cửa thành, binh lính đang muốn đóng cửa thì có bóng người lao vèo tới, muốn xông vào.
Là người bị đuổi ra khỏi thành tối hôm qua, hắn vẫn luôn đứng ở góc tường chờ cơ hội, chuẩn bị chui vào theo xe rác, lại không ngờ ra khỏi thành không phải xe rác mà là vài người. Nhưng hắn cũng không bận tâm quá nhiều, nếu có cơ hội thì cần phải trở về!
Sau đó hắn bị hai họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, ủ rũ cúi đầu lui lại ngồi xổm, trơ mắt nhìn binh lính đóng cửa lại.
Không sao cả! Người này nhìn bóng lưng đám người Trương Đạt Dã đi xa, chỉ cần chờ mấy người này trở lại, hắn sẽ lặng lẽ theo phía sau giả vờ mình là người đi cùng họ!
Chỉ cần có thể trở về trong thành, dù ăn trộm, ăn cướp hay đánh bạc đều có thể kiếm được tiền! Có tiền thì không cần ở nơi này rồi! Mình không muốn cướp rác rưởi ăn như đám người hạ đẳng kia!
Không chỉ hắn, không ít người núp ở sau đống rác lớn nhỏ đều chú ý cửa thành, thấy không phải xe rác ra ngoài thì rất thất vọng. Bọn họ cũng đã sớm chấp nhận số phận, mong muốn lớn nhất là lần sau sẽ cướp được càng nhiều thức ăn hoặc quần áo cũ.
Không ai dám lên bắt chuyện với đám Trương Đạt Dã, trong mắt bọn họ, những người được cho phép ra khỏi cửa thành đều là "người thượng đẳng", tùy tiện đến gần thì dù bị đánh chết cũng không có chỗ để nói lý.
...
"Mãi mới đi ra, thối chết đi được!" Perona oán trách phẩy phẩy tay quạt trước mũi.
Wendy hít sâu một hơi, vẻ mặt dần trở nên thoải mái: "Không khí bên này tốt hơn nhiều."
Carla nói: "Đúng đấy, đổ rác lung tung làm gì. Làm bậy ghê."
Tom nhìn Đông rồi ngó Tây, tiến vào trạng thái đi săn, ghìm súng nấp sau một thân cây ngó dáo dác, không phát hiện con mồi thì nằm rạp xuống đất, nửa người trên vươn dài đến sau một thân cây khác rồi nửa người dưới mới đi theo, diễn rất hăng say.
Trương Đạt Dã đánh giá thân cây cao lớn xung quanh: "Vừa leo núi vừa tìm cây thích hợp nhé. Tôi nhớ là muốn tìm cây sam gì đó."
Cậu cũng không nhớ tên cụ thể, chỉ nhớ nhìn ngang như từng hình tam giác chồng lên nhau, khắc sâu ấn tượng.
Cậu không nhớ cũng không sao, Sharkler nhớ: "Cây Giáng Sinh thì dùng linh sam, vân sam hoặc cây tùng đều được. Chỉ cần xem kích thước lớn nhỏ cho phù hợp thôi."
Mọi người vừa leo núi vừa ngó quanh tìm kiếm. Chỉ lát sau, Artoria vung kiếm chém xuống, thu hoạch con mồi đầu tiên ngày hôm nay, một con lợn rừng to bự.
"Yo, có bữa chiều rồi." Trương Đạt Dã nhìn kích thước con lợn rừng nọ, không nhỏ chút nào: "Carla, nhờ em tìm xem xung quanh có sông suối gì không, chúng ta nấu cơm ăn."
"Vâng." Sau lưng Carla xuất hiện cánh, bay lên bầu trời bên trên rừng rậm, một lát sau mới trở lại: "Bên kia khe núi có con sông nhỏ, với cả bìa rừng gần đó hình như có linh sam các anh nói đấy, không xa lắm đâu."
"Thế thì tốt quá rồi, tới đó luôn đi." Trương Đạt Dã bắt lấy một cái chân lợn rừng kéo nó đi về phía trước, coi như huấn luyện vác trọng vật hôm nay đi.
Thợ săn Tom không bắn được con gì nên không phục, vẫn vừa đi vừa tìm kiếm mục tiêu.
Thời gian không phụ mèo có lòng, khi bọn họ sắp đến nơi thì Tom thấy được một con thỏ, hưng phấn nổ hai phát súng.
“Đoàng! Đoàng!”
Thỏ sợ hết hồn nhấc chân chạy, Tom bưng súng săn vừa đuổi vừa bắn.
Rốt cuộc, thỏ phát hiện một bụi cỏ rậm rạp, tung người nhảy vào.
Tom vứt bỏ súng săn, nhào theo nó.
Mấy giây sau, thỏ từ bụi cỏ nhảy ra ngoài, người đứng thẳng, hai chân sau guồng thành hình bánh xe chạy trối chết.
Tom theo sát nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhanh chóng chạy trở lại, sau lưng còn có con hổ theo sát.
Con hổ há to miệng cắn mạnh về phía trước, cơ thể Tom uốn gập về phía trước để tránh, con hổ lại cắn, Tom lại tránh…
Nó chạy thẳng về phía Trương Đạt Dã núp sau chân cậu, le lưỡi với con hổ.
"Grào~" Con hổ nổi giận gầm lên, nhào tới.
"Lại trêu chọc đến đối thủ kỳ quái à." Sharkler đã quen với khả năng chọc ghẹo của Tom.
"Này thì đuổi!" Trương Đạt Dã nhìn chuẩn vị trí con hổ, cánh tay dùng sức, quăng con lợn rừng mấy trăm cân sau lưng tới, nện mạnh lên lưng con hổ.
Con hổ kêu thảm một tiếng, bị đập lồi cả mắt, lưỡi duỗi thật dài, hai chân quơ cào vài cái dưới đất rồi nằm im không nhúc nhích.
Tom hơn hớn chạy đến trước mặt con cọp búng mũi nó một cái, đắc ý vô cùng.
Nhưng chỉ có vậy mà như phá hỏng thăng bằng, lợn rừng lăn khỏi lưng hổ, đè Tom chạy trốn thất bại xuống dưới.
Hai tay Tom quơ cào vài cái rồi không nhúc nhích, động tác giống hệt con hổ khi nãy.
Carla đã hiểu thể chất đặc biệt của Tom, giày vò như vậy không thành vấn đề, chỉ bất đắc dĩ hỏi: "Rốt cuộc cậu ta chạy tới đó làm gì thế?"
"Bắt thỏ chọc tới con hổ, rất bình thường." Trương Đạt Dã gật đầu vững tin, đi tới giải cứu Tom đang choáng váng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận