One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 621: Báo cáo tổn thất sau chiến đấu: Mất 21 cái đĩa, hỏng 1 cái đĩa (3)

Chương 621: Báo cáo tổn thất sau chiến đấu: Mất 21 cái đĩa, hỏng 1 cái đĩa (3)
Trương Đạt Dã kéo dài mặt Tom quở trách: “Ăn cơm thì ăn cơm sao, sao lại nuốt cả đĩa của người ta? Lại còn nuốt hơn 20 cái! Giờ mới biết khó chịu à?”
Tom nhìn thoáng qua Artoria, lộ ra vẻ mặt vô tội. Chắc nó muốn nói nhìn cô ấy ăn ngon lành như vậy làm nó không kìm lòng được càng ăn càng nhanh, vừa lơ đãng đã nuốt luôn cả đĩa.
Vẻ mặt Artoria còn vô tội hơn, ăn cơm ngon lành là sai à? Cô thấy Tom ăn đĩa thì tưởng đĩa của chi bộ này dùng nguyên liệu nấu ăn đặc thù làm ra cơ, còn lén cắn thử một miếng…
Cô che miệng, răng hơi đau, có rảnh hỏi Sharkler xem nên chăm sóc răng thế nào mới được?
“Ức ự!” Bả vai Tom nảy lên, lại nấc một cái, rung động từ cơ thể thuận bàn tay đang véo mặt nó truyền tới trên người Trương Đạt Dã.
Cả người Trương Đạt Dã lăn tăn như nổi da gà, lớp sóng chạy thẳng đến đỉnh đầu làm tóc cũng dựng đứng, loáng thoáng nghe tiếng ‘ức’, chứng minh âm thanh sinh ra qua chấn động và cần chất môi giới để lan truyền. Dọa cho cậu vội vàng bỏ tay ra.
Mọi người mồm năm miệng mười kiến nghị đủ loại biện pháp, nào là uống nước, nhịn thở, vận động… nhưng mà càng chữa càng rối tinh rối mù. Cuối cùng Tom nấc một cái là chấn động sẽ từ người nó truyền thẳng về Hope, cả con thuyền run theo, phát ra tiếng như thể tự Hope nấc cụt vậy.
“Không~~ đúng! Đừng~~ có khoa~~ trương thế~~ được không!” Trương Đạt Dã nói chuyện cũng run bần bật theo Tom.
Nếu cứ để Hope rung như thế thì họ không ra khơi nổi đâu.
“Hay là dọa ~~ dọa thầy Tom sợ đi?” Thụy Manh Manh đề nghị, cô cũng không may mắn thoát khỏi.
Thế là Wendy và Perona đứng trước mặt Tom giương nanh múa vuốt, làm ra vẻ mặt hung ác, miệng phát ra tiếng gầm gừ ‘đáng sợ’: “Grào~”
Dữ cực!
Trương Đạt Dã che mặt, hai đồng chí đang định dùng dễ thương làm chết nó à?
Tom nhìn hai loli bé xinh dữ phát cưng, vẫn dùng tiếng nấc đáp lại.
Wendy cùng Perona ủ rũ cụp đuôi, lúc này, một tràng tiếng chó sủa bất ngờ vang lên sau lưng Tom: “Gâu gâu gấu…”
Tom sợ giật thót cả mình, bốn móng vuốt kinh hoảng bào vài cái tại chỗ rồi lao véo lên đỉnh cột buồm, ôm cột cờ run bần bật, nhìn ngó dáo dác xem chó dữ từ đâu tới.
Cuối cùng Tom chỉ thấy một cái kem to tướng ở dưới vẫy tay với nó: “Không sao đâu. Tao bắt chước tiếng chó để dọa mày thôi. Hết nấc chưa?”
Tom ngẩn ngơ, sờ sờ ngực mình. Hình như hết nấc rồi, nhưng nó không dám xuống… Bắt chước chó mà kêu giống vậy cơ á? Nghe như thật ấy, kỹ năng sắp ngang ngửa Jerry còn gì.
“Không tin a?” Diệp Ngôn xem hiểu vẻ mặt của Tom, giải thích: “Đây là kỹ năng ‘phỏng tiếng sinh linh’ của Người Cầm Canh. Học tiếng động vật kêu là chuyện nhỏ.”
Nói xong, Diệp Ngôn lại bắt chước tiếng chó sủa, chim hót, chuột kêu… đều giống y như đúc. Lúc này Tom mới ngập ngừng trượt xuống, vừa trượt vừa suy nghĩ. Những tiếng khác đều giống lắm, nhưng chuột kêu như thế à?
Tom chợt phát hiện mình thân là một con mèo lại nghĩ mãi không ra con chuột kêu như thế nào.
Tạm biệt gia đình Paul ở Merveille, Hope lại lên đường.
Wendy bắt đầu chia quà cho mọi người, đều từ những người lính hải quân nhiệt tình tặng cho cô bé: Nào là vòng hoa, cặp tóc, kẹo, bánh quy, bánh gạo gì đó…
Sau khi rời cổng lớn căn cứ, Wendy ôm cả một núi quà trong ngực, thậm chí che khuất tầm nhìn của cô bé, làm Perona hâm mộ vô cùng, ồn ào đòi học ma pháp chữa trị.
Trương Đạt Dã xé mở một gói bánh gạo cắn rôm rốp, cảm thấy hiện tại mình ngang trình với Sengoku và Garp rồi đấy.
Bay bổng một chốc, cậu hỏi: “Trạm tiếp theo là ở đâu?”
Sharkler mở bản đồ hàng hải, chỉ vị trí: “Trạm tiếp theo là thị trấn Orange, cũng là trấn nhỏ giống thị trấn Shells, ngày mai là có thể đến.”
Trong nguyên tác, thị trấn Orange chính là nơi đại thần Buggy lên sân khấu, chiến trường sớm nhất của trận chiến Tứ Hoàng. Chỉ là giờ đây Buggy bị họ đưa vào lao rồi, trên đảo cũng chỉ còn mỗi cửa hàng đồ ăn thú cưng là thú vị thôi.
Trương Đạt Dã nhìn Tom, Carla và Artoria, cân nhắc không biết có nên đi mua ít đồ ăn thú cưng cho mấy vị này không.
Sharkler nói tiếp: “Nhưng giờ đồ ăn của chúng ta khá dồi dào, không cần tiếp viện thêm gì, không muốn dừng cũng được. Đi tới đảo tiếp theo phải tốn 3 đến 5 ngày, trên đảo chỉ có một làng nhỏ tên là Syrup. Nghe nói trên đảo kia có một tay súng bắn tỉa nổi danh biển Đông.”
Sau khi suy xét nhiều lần, cuối cùng Hope vẫn dừng lại thị trấn Orange chốc lát, Trương Đạt Dã kéo một xe thức ăn cho thú cưng quay lại thuyền.
Trương Đạt Dã đã gặp con chó trắng Chouchou nhỏ xinh đáng yêu kia. Nó rất thông minh, thấy Tom và Carla cũng không kêu loạn, còn cố gắng nhấc một túi thức ăn cho thú cưng lên xe chuyển hàng.
Nhưng gặp chó thành thật tương đương với việc Tom sẽ không biết điều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận