One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 810: Hoàng đế biển cả (3)

Chương 810: Hoàng đế biển cả (3)
Có điều sau quãng thời gian khủng hoảng ngắn ngủi, bọn họ lại thành thói quen. Họ đột nhiên phát hiện dù trên biển có 4 vị vua hay 5 vị vua thì cũng chẳng liên quan đến mình quá nhiều. Cuộc sống vẫn trôi qua như bình thường, thiên cống kim vẫn phải đóng như thường, có gặp hải tặc hay không thì phải xem hải quân trú đóng ở chỗ mình như thế nào. Bọn họ… hình như chẳng làm được gì. Đối với người bình thường mà nói, số phận dường như chưa bao giờ nằm trong tay chính họ.
Chẳng qua là cũng có một số người bình thường tập trung chú ý đến thứ khác, ví dụ như gia đình Goodman trên quần đảo Sabaody. Sau khi giở hết tờ báo ra tìm kiếm, họ thấy tin tức của Crocodile trong góc xó xỉnh, chính xác hơn là họ chú ý đến Trương Đạt Dã.
Đúng vậy, tin tức lớn như chuyện Crocodile bị xóa bỏ danh hiệu Thất Vũ Hải đồng thời bị đánh chết tại chỗ thế mà lại chịu uất ức bị đẩy vào chỗ ngóc ngách không đáng chú ý.
Sau khi chăm chú đọc hết từng câu từng chữ trong bài, nhóc Bayer hào hứng nói: "Vậy thì nhóm của anh Đạt Dã chẳng phải đã trở thành anh hùng của Alabasta ư?"
"Đúng vậy đấy, đồng bạn của cậu em Đạt Dã lại tăng thêm rồi, giờ cậu ấy đã hoàn toàn trở thành một nhân vật máu mặt." Goodman cảm thán xong lại nói thêm: "Nhớ hồi còn trẻ, cha cũng từng đánh bại hải tặc lợi hại ở bến tàu, sau đó được mọi người gọi là anh hùng bến tàu đấy."
"Ồ? Thật ư?" Nhóc Bayer kích động hỏi: "Vậy cha cũng mặc áo choàng ạ?"
"Mặc… áo choàng á?" Goodman ngẩn người rồi nói: "Đương, đương nhiên rồi."
"Ngầu quá đi." Đôi mắt của nhóc Bayer như thể sắp phát sáng: "Quả nhiên những người được gọi là anh hùng đều mặc áo choàng nhỉ! À, cha ơi, cha mặc áo choàng vào cho con xem một chút có được không?"
"Vậy, vậy sao được?" Goodman cái khó ló cái khôn: "Con coi áo choàng là cái gì chứ? Đó là biểu tượng của anh hùng, chỉ những lúc quan trọng lên sân mới có thể mặc thôi."
"Thật là lợi hại!" Thiếu niên nhỏ tuổi không hề có sức "chống cự" với những lời ngầu lòi này.
Phu nhân Molly che miệng cười, không nỡ chọc thủng lời khoác lác của chồng mình, trong lòng nhủ thầm có nên làm cho hắn một chiếc áo choàng không.

"Bố già! Trên báo có người bảo ngài là Tứ Hoàng đấy!" Marco giơ một tờ báo lên, phấn khích nói.
Những người khác sau khi nghe được cũng vui vẻ hùa theo:
"Vậy sau này chẳng phải chúng ta sẽ là băng hải tặc Tứ Hoàng à?"
"Hoàng đế biển cả, nghe thật oai phong."
"Mở tiệc ăn mừng đi bố già ơi."
"Hừ." Râu Trắng liếc thoáng qua nội dung trên báo rồi khinh thường nói: "Hơn phân nửa là Chính Phủ Thế Giới lại đang làm trò xiếc gì đó."
"Cũng có khả năng ấy." Marco tỉnh táo lại. Mặc dù bốn người được nhắc đến trong bản tin bao gồm cả bố già đều là những hải tặc lớn nổi tiếng, nhưng thực tế họ vẫn chưa đạt tới đẳng cấp "Hoàng đế ngự trị Tân Thế Giới". Chắc chắn có vấn đề khi không dưng họ được trao danh hiệu 'Tứ Hoàng' này.
"Trong khoảng thời gian này mọi người hãy giữ vững tinh thần, nói không chừng sẽ có thêm kha khá tên không thức thời tìm tới cửa đấy." Marco nhắc nhở một câu. Danh tiếng vốn là thứ các băng hải tặc khát khao nhất, ai mà không tham lam cái danh xưng hoàng đế biển cả vang dội này chứ?
Khoảng thời gian hỗn loạn trước đó vừa mới lắng lại chưa lâu, giờ lại phải bận rộn rồi ư? Thật đúng là không yên tĩnh nổi.
"Mấy chuyện đó xử lý thế nào cũng được." Râu Trắng không thèm để ý những việc này, cũng chẳng lo lắng về những kẻ không biết tự lượng sức khiêu chiến với mình. Ông nhìn một người đàn ông đang ăn từng miếng bánh anh đào to, hỏi: "Teach, vị trí đội trưởng đội 2 đã để trống rất lâu rồi, con có muốn làm không?"
"Con á?" Động tác ăn bánh của Teach dừng lại, hắn thật thà nói: "Không được đâu bố già ơi, con không làm được."
"Đừng nói như vậy chứ Teach, anh đã đi theo bố già rất lâu rồi mà?" Đội trưởng đội 4 Thatch ôm lấy bờ vai hắn: "Nếu anh trở thành đội trưởng đội 2 thì sẽ không có ai phản đối cả."
"Đúng vậy đấy Teach, bố già đã nói như vậy rồi, anh cứ làm đi xem nào." Những người khác cũng hùa theo thuyết phục, dù sao Teach cũng từng trải và có thực lực không hề kém, đối xử với mọi người hiền hòa, nhân duyên trên thuyền rất tốt.
"Không, không, tôi còn thua kém lắm. Tôi thật sự không làm đội trưởng được đâu." Đối mặt với các anh em nhiệt tình, Teach ngẩng đầu nhìn Râu Trắng xin giúp đỡ: "Bố già ơi, trên thuyền còn có rất nhiều người mạnh hơn con mà, bố già chọn lại người khác thích hợp hơn đi?"
"Vậy con cứ tự nhiên đi." Râu Trắng bất đắc dĩ thở dài, con trai thích tự do thì phải làm thế nào bây giờ? Là một người cha yêu chiều con cái, đương nhiên ông phải nuông chiều hắn rồi: "Để bù đắp cho việc này, hôm nay con phải mời ta uống rượu."
Teach cười ha hả vỗ ngực: "Không thành vấn đề, bố già muốn uống bao nhiêu cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận