One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 283: Làm thế nào để ra khơi hợp pháp (2)

Chương 283: Làm thế nào để ra khơi hợp pháp (2)
Artoria xúc một miếng dưa hấu nhỏ đưa vào trong miệng, hạnh phúc nheo cả mắt.
Tom ôm nửa quả dưa hấu bắt chước ăn thử một miếng, dần dần cảm nhận được niềm vui khi ăn dưa kiểu này.
Thụy Manh Manh và Sharkler không có hứng thú gì với cách ăn như thế, mỗi người cầm một miếng to, gặm như bình thường.
Trương Đạt Dã dùng khay bưng một ít ra ngoài, gọi với về phía chúng thợ đóng tàu quanh đó: "Chú Goodman, các anh, các chú! Có ai muốn ăn dưa không?"
"Cho tôi một miếng!"
"Tôi nữa!"
"Cảm ơn cậu em!"
"Là tôi phải cảm ơn mọi người trông thuyền giúp tôi mấy hôm nay mới phải."
Chiều hôm đó, không ai biết Ánh Sáng Mặt Trời, Ma Bóng Đêm cái gì, tất cả mọi người chỉ là ‘quần chúng ăn dưa’ vô cùng bình thường thôi.
Tối hôm đó, Trương Đạt Dã mất ngủ.
"Ai nói nghe tiếng sóng biển có thể hỗ trợ ngủ ngon hả?" Trương Đạt Dã trưng ra hai quầng thâm mắt ngáp dài, đêm đầu tiên nghỉ ngơi trên thuyền cho trải nghiệm cực kém: "Tom, lát nữa nấu đồ ăn sáng thì tiện thể luộc hai quả trứng gà cho tao nhé."
"Tôi ngủ ngon mà?" Thụy Manh Manh hỏi: "Không phải sếp nói trước kia từng trôi dạt với thầy Tom trên biển mấy ngày à? Sao còn chưa quen thế?"
"Chắc tại lúc ấy vừa đói lại vừa mệt. Đúng là tôi vẫn hợp ngủ ở nơi an tĩnh hơn."
Artoria hỏi: "Có muốn kéo dài thời gian ra khơi, chờ cậu thích ứng một lát không?"
"Không cần. Với thể chất của tôi bây giờ thì không phải vấn đề lớn." Trương Đạt Dã nói: "Chuyện nên làm cũng làm xong cả rồi, lát nữa đi chào tạm biệt chú Goodman rồi lên đường thôi."
Chuyện nên làm bao gồm lần nữa treo biển ‘đi ra ngoài du lịch’ lên cửa quán rượu, cũng dời toàn bộ rượu còn dư lên thuyền, sau đó đánh tiếng với tay buôn rượu Gragas.
Lúc đi mua sắm, cả đám cũng tiện đường chào hỏi lão Bob và đám bạn của lão rồi. Đương nhiên còn phải hủy đơn đặt sữa của nhà bé Miok. Bởi vì áy náy, Trương Đạt Dã còn tặng cô bé một chuỗi vòng từ đảo Người Cá.
Ngoài ra, công dân tuân thủ pháp luật như Trương Đạt Dã phải làm một chuyện vô cùng quan trọng trước khi ra khơi, đó là tới căn cứ hải quân đăng ký kiểu dáng thuyền, tên thuyền và cờ xí.
Trung tá T-Bone tận chức tận trách tốt bụng nhắc nhở bọn họ, sau khi ra biển, nếu nhập cảnh hợp pháp tại các nước gia nhập liên minh thì phải chịu nộp một khoản tiền thuế. Khoản này giống như cách nộp ‘thiên cống kim’ của dân số lưu động, giống với các thương nhân.
Số tiền cụ thể do nước gia nhập liên minh tự quy định. Còn những nước không gia nhập liên minh thì Chính Phủ Thế Giới không quản.
Chỗ tốt của việc nộp thuế đúng quy định là nếu gặp phải bất ngờ gì trên biển có thể xin giúp đỡ của hải quân xung quanh bất cứ lúc nào. Nhưng giúp đỡ đến mức độ nào thì phải xem cách làm người của căn cứ nơi đó.
Trương Đạt Dã nhớ kỹ từng hạng mục cần chú ý. Không phải vì muốn nhờ giúp đỡ, chỉ vì không muốn ngày nào đó tự nhiên bị người coi như hải tặc.
"Chú Goodman, đây là số điện thoại của trung tá T-Bone, gặp phải hải tặc gì khó giải quyết thì cứ tìm hắn." Trương Đạt Dã đưa một tờ giấy nhỏ cho Goodman.
Gọi điện thẳng cho vị này đảm bảo nhanh hơn gọi tới căn cứ hải quân như bình thường nhiều. Giống như trong truyện Conan, muốn báo cảnh sát thì toàn gọi thẳng cho thanh tra Megure vậy.
Goodman vỗ mạnh vai Trương Đạt Dã: "Yên tâm đi, tôi đã làm việc ở nơi này mấy chục năm rồi, có chuyện gì chưa từng trải qua đâu. Ngược lại là mấy đứa, lần đầu ra khơi phải cẩn thận đấy. Thời tiết tại Đại Hải Trình không phải trò đùa, hải tặc hung ác càng là nhan nhản."
"Chúng cháu mạnh lắm, còn biết hẳn hai Thất Vũ Hải cơ mà. Sau này nếu chú gặp người nào chướng mắt mà không tiện tự mình ra tay dạy dỗ thì cứ gọi cho cháu. Đến lúc ấy cháu chạy như bay về đây, giúp chú giải quyết." Trương Đạt Dã thật lòng không yên tâm gia đình Goodman cho lắm.
Lúc trước xử lý đám người ở vùng đất trái phép phải cẩn thận che giấu thân phận như thế cũng là vì lo lắng dính líu đến bọn họ. Gia đình Goodman là một trong số những người ít ỏi mà cậu quan tâm nhất ở thế giới này.
Còn việc làm thợ săn tiền thưởng bắt hải tặc thì không cần lo lắng. Mấy tên hải tặc kia hầu như đều là người cô đơn, hoặc là bỏ rơi vợ con như Yasopp. Dù có tiêu diệt cũng chẳng ai tới báo thù.
Sau đó phu nhân Molly lại tới dặn dò rất nhiều: chú ý sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, cẩn thận bị cảm, ở trên biển chơi mệt thì về nơi này nghỉ một chút… Nói một hồi thì hai mắt cô đã rưng rưng.
Nhóc Bayer vẫn tràn trề sức sống hô hào muốn vượt qua cha mình, trở thành thợ đóng thuyền ưu tú nhất và vân vân. Còn đòi Trương Đạt Dã lúc về kể chuyện phiêu lưu cho mình nghe.
Cuối cùng, Trương Đạt Dã lên thuyền, nhổ neo, giương buồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận