One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 292: Nhiệm vụ gác đêm không giao cho cậu thì cho ai (1)

Chương 292: Nhiệm vụ gác đêm không giao cho cậu thì cho ai (1)
Diệp Ngôn kiểm tra Tom từ trên xuống dưới một lượt đến tận khi Tom cũng không tìm ra cái gì, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trương Đạt Dã.
“Ờ thì… Dù sao nếu có một ngày Tom đang đánh nhau với người ta mà tự nhiên lại có thể tế Cờ yêu của cậu ra cũng đừng ngạc nhiên quá. Cứ bảo Cờ yêu của cậu phối hợp chiến đấu với nó là được.” Trương Đạt Dã đương nhiên không thể giải thích nguyên lý của Tom, chỉ có thể nói mọi khả năng có thể xảy ra.
“Thế à…” Diệp Ngôn như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau đột nhiên vẻ mặt thay đổi, hóa thành mẹ mìn: “Tom ơi, mày có muốn trở thành Cờ yêu của tao không? Có thể trường sinh bất lão đấy…”
“Nằm mơ bắt con tưởng bở!” Trương Đạt Dã vỗ cái bép vào lưng Diệp Ngôn: “Sao cậu dám dụ dỗ mèo nhỏ nhà lành hả? Với cả Tom không phải yêu quái, sao có thể làm Cờ yêu được?”
“Yêu quái đều do tu luyện mà ra.” Diệp Ngôn chỉ ra ngoài khoang thuyền: “Ngay cả đám ngu ngốc kia còn có thể lăn lộn thành yêu vương cơ mà. Tôi thấy xương cốt của Tom rất hoàn hảo, có thể tu luyện trở thành một yêu quái vô song trong phút chốc.”
Trương Đạt Dã đả kích: “Tạm thời đừng nói đến việc Tom có muốn trở thành yêu quái hay không. Nếu nó có thể trở thành yêu quái vô song thì sao còn phải làm Cờ yêu, đi theo cậu lăn lộn làm gì?”
Diệp Ngôn nói mà không cần nghĩ: “Đương nhiên là bởi vì sức hấp dẫn của chính tôi chứ sao.”
“Hừ.”
“Nói với anh những chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì.” Diệp Ngôn chuyển hướng sang Tom: “Có muốn cân nhắc một chút không? Đãi ngộ rất hậu hĩnh đó…”
Tom lắc đầu, xoay người quay về phòng, vừa đi vừa ngáp. Nó muốn ngủ trưa, làm yêu quái phải đi lau rửa boong thuyền kia kìa, có gì tốt đẹp đâu, làm mèo vẫn là sướng nhất.
Sharkler cũng rời khỏi phòng ăn, hắn muốn hướng dẫn một vài kỹ thuật cho đám yêu quái đang lau rửa boong thuyền kia.
Diệp Ngôn cũng đi cùng với Sharkler, cậu ta biết thừa tính tình của đám Cờ yêu nhà mình. Không có cậu ta giám sát thì bọn chúng sẽ làm biếng ngay, cậu ta phải đi trông chừng.
Mà cậu ta cũng muốn thuận tiện quan sát Sharkler thêm. Mục tiêu hành vi nghệ thuật lần tới tạm thời định là chủ đề người máy đi. Cậu ta cần kiếm thêm tư liệu.
Thụy Manh Manh và Artoria dọn toàn bộ đồ ăn trên bàn đến phòng bếp, chuẩn bị rửa sạch.
Trương Đạt Dã thì tới phòng giặt quần áo. Cần phải giặt đống quần áo dầm mưa bị ướt sáng nay, nhân lúc trời đẹp để phơi nắng, không thì sẽ bị mốc mất.
Cuộc sống của người bình thường là phải giặt quần áo, không phải cứ mặc mãi một bộ như truyện tranh được.
Bởi vì không có máy giặt nên bình thường mọi người đều thay phiên nhau giặt quần áo, đương nhiên chỉ giới hạn tại đồ mặc ngoài thôi. Hôm nay vừa vặn đến phiên Trương Đạt Dã.
Lần sau sẽ đến phiên Tom. Mặc dù Tom không hiểu vì sao bình thường nó không mặc quần áo mà còn phải gia nhập đội giặt đồ, nhưng nó cũng không oán hận gì.
Bởi vì mỗi lần đến phiên nó giặt đồ, tất cả mọi người sẽ cảm thấy mình bắt nạt mèo quá đáng, sau đó biến thành hoạt động giặt đồ tập thể của cả nhóm.
Nói thật, hình ảnh Artoria xắn tay áo, học Thụy Manh Manh dùng ván giặt đồ… trông rất ngốc.
Lại còn Sharkler nữa chứ. Bởi vì hình dáng bình thường của hắn bất tiện nên lần nào cũng phải tận dụng mười lăm phút Super Mode để làm việc vội vàng, rất buồn cười.
Nếu Trương Đạt Dã là Sharkler, cậu nhất định sẽ giữ lại mười lăm phút biến hình siêu cấp ấy để đối phó với những tình huống đột xuất. Nhưng có vẻ như Sharkler không ý thức được chuyện này, nói dùng là dùng, cực kỳ tùy tiện.
Bây giờ Trương Đạt Dã quyết định đổi ca cho Sharkler, bởi khi ra biển luôn có khả năng gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
Hơn nữa, việc Tom am hiểu nhất thật ra không phải giặt quần áo mà là ủi quần áo. Nó sử dụng bàn ủi giỏi đến mức có thể ủi một bộ quần áo phẳng lì hoàn hảo chỉ trong vài giây, ngay cả bàn ủi cũng không biết mình giỏi đến vậy luôn.
Trương Đạt Dã ôm đống quần áo đã giặt sạch ra ngoài khoang thuyền, sau đó nhìn thấy đám Cờ yêu và Diệp Ngôn mồ hôi đầm đìa. Cậu ngạc nhiên hỏi: “Diệp Ngôn, cậu còn tự mình lao động cơ à? Tôi tưởng cậu sẽ đẩy mọi việc cho Cờ yêu làm chứ?”
Không đợi Diệp Ngôn nói chuyện, một Cờ yêu dừng lại, cướp lời giải thích: “Ông chủ, có lẽ ngài ôm hiểu lầm nào đó với chủ nhân của tôi rồi. Chủ nhân có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay không chỉ bởi vì cậu ấy có năng khiếu tốt, mà còn vì cậu ấy là người cố gắng nhất trong gia tộc. Mấy công việc cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày thế này, nếu không phải quá bận rộn không có thời gian thì bình thường chủ nhân vẫn luôn tự mình thực hiện.”
Mỗi Người Cầm Canh tế ra một lá cờ là cơ bản nhất, nhưng mỗi một lá Cờ yêu sau đó được bổ sung lại cần nhiều mồ hôi và nỗ lực đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi. Năng khiếu tốt có nghĩa là khả năng phát triển tới ngưỡng cao hơn chứ không có nghĩa là tu luyện dễ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận