One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 204: Phía nam có một Lạt Ma tới (1)

Chương 204: Phía nam có một Lạt Ma tới (1)
Tâm hồn bơi lội của Tom lại rục rịch, nhưng bởi vì bị Trương Đạt Dã đè lại nên chỉ có thể uốn éo.
Artoria mới lạ thưởng thức kỳ cảnh khó gặp. Thân là một người vừa học bơi không lâu, có cơ hội đi tới đảo nhỏ và cung điện sâu dưới đáy biển 10.000 mét là loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
"Bởi vì hơn nửa không gian thành phố Long Cung đều chứa nước biển, nên sau đó mời quý vị dùng cái này." Đại thần bên trái, cũng chính là một người cá họ cá trê đeo kính một mắt lấy ra mấy nhánh san hô màu hồng chia cho đám Trương Đạt Dã:
"Đây là bong bóng san hô, bóp một cái sẽ toát ra bọt khí, sử dụng cái này là có thể hoạt động trong nước."
"Hay thật đấy." Trương Đạt Dã bóp cành san hô nhỏ trong tay, một bong bóng từ nhỏ dần biến thành lớn, bao trùm quanh người cậu. Chờ đến khi buông tay khỏi san hô thì bong bóng cũng không to thêm nữa… Lại là một món đồ không khoa học miếng nào.
Trương Đạt Dã thuận tay tạo cho Tom một cái bong bóng để nó sang bên cạnh chơi, đừng mưu sát chính mình.
Artoria và Thụy Manh Manh mỗi người làm ra một cái bong bóng, Sharkler từ chối: "Tôi không cần bong bóng cũng có thể hoạt động dưới nước."
Mọi người đi theo gia đình Neptune rời khỏi khoang thuyền. Cảm giác đeo bong bóng bơi lội khá là kỳ lạ. Bởi vì bong bóng có tính tính đàn hồi nên dù vươn tay vươn chân bơi vẫn có thể được bong bóng bảo vệ, chỉ là cảm giác không linh hoạt cho lắm.
Có lẽ cân nhắc đến bọn họ ở dưới đáy biển hành động không tiện, đại thần bên trái đưa công cụ thay đi bộ tới: "Mời ngồi lên cá bơn này."
Một con cá bơn to lớn bơi tới, để mọi người ngồi lên lưng của nó, cảm giác như ngồi trên thảm bay vậy.
Lúc này, Trương Đạt Dã lập tức cải biến một câu nhiễu khẩu lệnh: "Trương Đạt Dã từ trên biển tới, dưới mông cưỡi cá bơn."
Thụy Manh Manh đại khái biết điển cố này, lập tức chê bai: "Sếp, câu này của cậu gớm quá đấy, chẳng vần gì cả."
Trương Đạt Dã không phục: "Đổi một loại ngôn ngữ là vần ngay thôi."
Thụy Manh Manh hỏi: "Loại nào?"
Trương Đạt Dã học Tom, nhún vai nói: "Tôi có biết đâu. Cô hỏi Tom đi, nó hiểu nhiều biết rộng, kiểu gì chả tìm ra một loại."
"Ơ? Thầy Tom đâu rồi?" Nhắc tới Tom, Thụy Manh Manh mới phát hiện không thấy Tom đâu.
Lúc này, đại thần bên trái cũng hoảng sợ nói: "Nguy rồi, không thấy công chúa Shirahoshi đâu!"
Đáy lòng Trương Đạt Dã giật thót. Chắc không phải Tom lừa bắt mất cô bé đấy chứ?
Mang ra ngoài chơi một chuyến là chuyện nhỏ, chỉ sợ nó lôi con nhà người ta ra ngoài nấu. Dẫu gì nó cũng là con mèo một khi hung hăng lên là có thể nấu cả chính mình.
Lúc này, thấy Fukaboshi chững chạc nhất chỉ đỉnh đầu: "Không cần lo lắng, em gái ở kia. Ta vẫn luôn xem chừng."
Chỉ thấy Tom đi theo một con cá nhỏ. Cá nhỏ lắc lư một cái, Tom sẽ lắc lư theo. Mà Shirahoshi đi theo đằng sau Tom, thấy Tom tạo dáng, cô bé cũng lắc lư cái đuôi.
Chỉ lát sau, Tom đã dời mục tiêu lên người một con hải mã, học nó ưỡn bụng thật cao, cuốn đuôi tới trước mặt, đứng thẳng người di chuyển về phía trước.
Shirahoshi cũng đi theo sau Tom, cố gắng cuốn cái đuôi về phía trước, chơi rất vui sướng. Bên cạnh còn có một cá mập mặc quần áo đi theo cô bé.
Ba sinh vật khác nhau xếp hàng theo lớn nhỏ, dùng tư thế giống nhau ‘lăn lộn’ trong nước, trông rất buồn cười.
Hôm nay Trương Đạt Dã biết được hai đạo lý:
Đầu tiên: Từ ngữ hình dung tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc thật sự rất thích hợp.
Thứ hai: Hóa ra… nước cũng truyền được âm thanh.
Đại thần bên trái nóng nảy: "Thế sao được, sao công chúa có thể..."
"Không sao." Fukaboshi cắt ngang lời đối phương: "Lâu lắm rồi Shirahoshi không thả lỏng như vậy. Chúng ta nên cảm ơn ngài Tom mới phải."
Ryuboshi và Manboshi cũng ở cạnh đó nói vun vào: "Đúng vậy, cứ để em gái chơi thoải mái đi."
Đại thần bên trái không nói nữa. Hắn cũng thấy được mấy ngày nữ hoàng Otohime rời đi công chúa đã lo lắng thế nào. Lúc này cũng đừng bận tâm lễ nghi làm gì.
Trương Đạt Dã không yên tâm cho lắm, gọi Sharkler một tiếng: "Sharkler, anh theo sau canh chừng Tom nhé, đừng để gặp phải nguy hiểm gì."
Fukaboshi còn tưởng Trương Đạt Dã lo lắng cho sự an toàn của Tom: "Xin cậu Đạt Dã cứ yên tâm, trong thành phố Long Cung không có sinh vật nguy hiểm nào cả. Cá mập kia tên là Megano, là thú cưng của Shirahoshi."
Trương Đạt Dã nói lời thật lòng: "À, tôi sợ Tom không ngoan, cắn công chúa Shirahoshi."
Quá ngây thơ rồi, vừa có sinh vật nguy hiểm bậc nhất thế giới tiến vào thành phố Long Cung của mấy cậu đấy.
Tiến vào cửa cung điện, hai bên hành lang có hai hàng binh lính đứng chỉnh tề, đồng thanh hô lên: "Hoan nghênh trở lại, quốc vương bệ hạ, nữ hoàng điện hạ!"
Khí thế cũng tàm tạm, nhưng cảm giác hơi đuối đuối thì phải?
Trong số đó có một người lính gương mặt hơi hung ác, nhưng tướng mạo người này cũng không có gì đặc biệt, nhất thời Trương Đạt Dã không chú ý tới, chỉ yên lặng đi theo Neptune vào sảnh yến tiếc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận