One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 598: Người cá á? (1)

Chương 598: Người cá á? (1)
Thuyền của Chính Phủ Thế Giới đến vào khoảng 9 giờ tối. Bên tới không phải cơ quan kiểu CP mà là một ban ngành riêng để quản biển Đông. Bởi vì thời gian quá muộn, bọn họ cũng chỉ bận rộn giao tiếp với hải quân, không quấy rầy đám Trương Đạt Dã.
Diệp Ngôn sợ cành mẹ đẻ cành con nên cố ý phái Tùy Phong Nhĩ qua đó nghe lén.
May mà không xảy ra mấy chuyện máu chó kiểu quan viên muốn trốn tránh trách nhiệm nên cắn ngược lại đoàn du lịch Hope bọn họ và vân vân, cũng chỉ là tiếp nhận bình thường thôi.
Về phần số công nhân chạy trốn thì phương án tạm thời là tập trung thêm ít phạm nhân từ nơi khác tới, từ từ lại điều tra tới đám người chạy trốn sau, trông có vẻ cũng không ôm hi vọng quá nhiều. Biển rộng mênh mông, bao nhiêu người như vậy, tùy tiện tìm một chỗ thay hình đổi dạng làm lại cuộc đời mới thì cũng khó mà phát hiện ra được. Đâu thể lập tức ban bố hơn 1000 lệnh truy nã một lúc.
Khi nhắc tới đoàn du lịch Hope, giọng của thượng tá Purinpurin rất chi là kính nể và ca ngợi, còn đám quan viên của Chính Phủ thì cực kỳ tò mò.
Theo phán đoán của Tùy Phong Nhĩ, lần này sẽ không có trắc trở gì cả.
Sáng hôm sau, Trương Đạt Dã gặp được quan viên từ Chính Phủ Thế Giới: Toàn thân âu phục đen, hai hàng ria mép dài, trông khá là hiền lành.
Thượng tá Purinpurin làm trung gian giới thiệu một phen, người nọ khách sáo nói: "Chào cậu Trương Đạt Dã, tôi là Enrachi, toàn quyền phụ trách sự kiện lần này. Tôi có vài vấn đề muốn hỏi thăm cậu một chút. Không biết cậu có thời gian không?"
"Không thành vấn đề." Trương Đạt Dã đồng ý rất dứt khoát. Dù sao thì nhân viên trông giữ đều do Don Krieg giết, tàu vận chuyển là Don Krieg cướp, chìa khóa là Don Krieg phái người đi lấy, chẳng liên quan nửa xu nào đến họ Trương này cả.
Dù có hỏi thế nào thì đoàn du lịch Hope cũng chỉ là quân đồng minh giúp đỡ đánh tan hải tặc thôi. Lập công lớn như thế mà cuối cùng chỉ nhận được hơn 10 triệu tiền thưởng và một bữa cơm thì có hợp lý không hả?
Đương nhiên không hợp lý, nhưng Trương Đạt Dã không lộ ra một xíu bất mãn nào, chỉ trưng ra thái độ thành khẩn phối hợp công việc của hải quân, bảo vệ chính nghĩa, làm lính hải quân có mặt đều xấu hổ vô cùng.
Vốn dĩ họ còn hơi oán hận vì nguyên liệu nấu ăn bị ăn sạch cơ, giờ thì bay biến cả rồi, ngược lại xem đó là chuyện đương nhiên. Thậm chí có vài người bắt đầu suy tính không biết có phải muốn trở nên mạnh mẽ thì việc đầu tiên là cố gắng ăn nhiều cơm hay không nhỉ? Trở về định ra mục tiêu nhỏ trước, ăn phần cơm của năm người xem thế nào.
Enrachi rất khách sáo với Trương Đạt Dã, người khác không biết rõ đoàn du lịch này, nhưng hắn đã nghe nói từ lâu rồi. Tuy hắn không chung hệ thống với bên cơ quan CP, nhưng ít nhiều cũng nghe chút lời đồn.
Năm ngoái sốt sình sịch tin đồn lãnh đạo CP5 tập kích thuyền Tư Pháp, tuy không rõ nguyên nhân do đâu nhưng kết quả cuối cùng lại không phải bí mật trong nội bộ Chính phủ… Đoàn du lịch này đánh bại đội hình chiến hạm do CP5 điều khiển, lại còn nhận được bồi thường.
Nghe nói toàn bộ phần bồi thường kia đều rút từ kinh phí của CP5 mà ra, đến giờ bên đó còn đang lay lắt nửa chết nửa sống, sếp lớn mới nhậm chức CP5 suốt thời gian này vẫn đang chạy vạy khắp nơi vay kinh phí.
Cho nên tuy Enrachi hơi kinh ngạc với chuyện đoàn du lịch Hope có thể đánh thắng hơn 2000 hải tặc nhưng cũng không cảm thấy khó tin chút nào. Điều duy nhất không tưởng tượng được chính là thành viên đoàn thể này có một nửa là thú cưng, trẻ con và ông già.
Đối mặt nhân tài cỡ này, Enrachi không nhịn được đưa ra lời mời, còn đảm bảo sẽ bố trí cho bọn họ chức vụ rất tốt.
Trương Đạt Dã qua loa lấy lệ như mọi khi, sau đó dẫn Enrachi và thượng tá Purinpurin lên cầu khám xét hiện trường một phen, trả lời vài câu hỏi. Trừ Artoria đi cùng cậu, những đồng bạn còn lại ở trên thuyền nên làm gì thì làm cái đó.
Mấy cấp dưới của Enrachi chia nhau chụp hình hoặc cầm sổ tay ghi chép, mãi tới gần trưa mới tính là hoàn thành điều tra.
Thượng tá Purinpurin nói tạm biệt: "Trong trụ sở cũng có rất nhiều việc cần tôi xử lý, xin phép không ở lâu hơn."
Enrachi giữ người: "Thượng tá Purinpurin, đã trưa rồi, không bằng ăn bữa trưa rồi đi? Chúng ta cũng nên cùng nhau chiêu đãi đoàn du lịch Hope thật tốt, tôi mang vài chai rượu ngon đến đấy."
Vẻ mặt Purinpurin thoáng mất tự nhiên, cười gượng nói: "Chúng tôi đã ra ngoài một ngày, nhiệm vụ bận rộn, không tiện ăn nói với bên căn cứ. Làm phiền ngài giúp đỡ chiêu đãi cậu Trương vậy."
Purinpurin kiên quyết muốn đi, trước khi lên thuyền còn cố ý dặn đi dặn lại Enrachi thay mình chiêu đãi đoàn du lịch Hope thật tốt.
Quân hạm hải quân mau chóng khởi hành, cảm giác như thể chạy trốn mất dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận