One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 110: T-Bone (2)

Chương 110: T-Bone (2)
“Thật vô cùng xin lỗi, chúng tôi không thể phát hiện hải tặc kịp thời!” T-Bone khom người xin lỗi vô cùng thành khẩn, cả người gập thành một góc vuông.
“Trung tá lại xin lỗi thay chúng ta! Rõ ràng phải là trách nhiệm do chúng ta tuần tra không tốt mới đúng!” Nhóm lính hải quân cảm động đến rơi lệ đầy mặt, cảnh tượng quá đỗi khoa trương.
“Nói gì ngốc thế hả? Trách nhiệm của cấp dưới cũng là trách nhiệm của tôi!”
“Trung tá T-Bone!”
...
Trương Đạt Dã luống cuống chân tay, đám người này hơi quá rồi đấy.
T-Bone nhìn tay của Trương Đạt Dã: “Xin hỏi, máu tươi trên tay cậu là thế nào vậy?”
“Hả?” Giờ Trương Đạt Dã mới chú ý tới trên mu bàn tay mình có vết máu nhỏ: “À, máu của đám hải tặc đấy. Tôi không cẩn thận bị dính vào thôi.”
“Khiến tay của dân thường dính máu tươi là sự thất trách hải quân chúng tôi!” T-Bone xé một mảnh vải từ chiếc áo choàng trắng của mình xuống, đưa cho Trương Đạt Dã: “Nếu cậu không ngại, hãy dùng cái này lau sạch đi!”
“Trung tá T-Bone!” Đám lính hải quân tiếp tục khóc rống.
Trương Đạt Dã ngơ ngác nhận mảnh vải rách. Rốt cuộc mấy người này tới đây làm gì hả? Làm lố ghê...
T-Bone dẫn binh lính đi kiểm kê hải tặc, xác nhận thân phận.
Một người thoạt nhìn giống sĩ quan phụ tá lau khô nước mắt, nhích lại gần: “Xin cậu đừng để ý, trung tá T-Bone là người đàn ông có khí phách nhất trong số chúng tôi. Điều ngài ấy không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là thuộc hạ và dân thường bị thương, ngài ấy thường nói ‘Các cậu đổ máu, thứ bị thương chính là trái tim của tôi…’ đấy.”
Có thể là chuyện về T-Bone quá đỗi cảm động, phụ tá nói xong lại không cầm được nước mắt.
Trương Đạt Dã: “...”
Tình cảm của mấy người phong phú thật đấy... Nhưng hải quân thế này... cũng đáng yêu?
Chỉ lát sau, một binh lính chạy đến kính lễ: “Vô cùng xin lỗi, thân phận hải tặc mà ngài bắt giữ có sai lầm.”
“Hả? Bọn họ không phải hải tặc à?” Trương Đạt Dã ngẩn ra, chắc không phải đánh sai người chứ? Nhưng chính chúng nói mình là hải tặc mà.
“Không, bọn họ đúng là hải tặc thật, nhưng thuyền trưởng không phải hải tặc khét tiếng truy nã 7600 vạn như lúc cậu báo án. Gã đó là Demaro Black ‘ba tấc lưỡi’, tiền thưởng 1600 vạn!”
Lần này hải quân có chuẩn bị mà đến, sau khi nghe khoản tiền truy nã mà Trương Đạt Dã báo cáo thì đã mang toàn bộ những lệnh treo trưởng phù hợp với điều kiện tới. Nhưng sau khi đối chiếu từng người thì lại không khớp với ai cả.
Có hải quân nhanh trí hắt một chậu nước lạnh cho Black tỉnh lại, hỏi lai lịch của hắn.
Hắn thẳng thắn thừa nhận mình nói dối về tiền thưởng, hắn thêm một nét trên lệnh treo thưởng của mình, biến 1600 vạn thành 7600 vạn, đám thuộc hạ xung quanh đều bị hắn lừa tới.
Thuyền này là của một nhóm hải tặc nhỏ không có danh tiếng, vừa cập bờ đã bị hắn dùng tên tuổi 7600 vạn hù dọa, dẫn đám thuộc hạ này cướp được.
Đương nhiên, người này cũng không đến mức không có sở trường gì. Ít nhất hắn biết chút ít về hàng hải, giúp cả đám thuận lợi đi mấy tháng trên Đại Hải Trình, cũng dựa vào phô trương thanh thế đoạt lấy không ít đồ.
Bởi vì vẫn luôn không gây ra chuyện gì quá lớn nên số tiền trong lệnh truy nã vẫn không tăng lên. Đám lâu la không quá để ý tin tức kia vẫn luôn không hay trình độ thật sự của lão đại nhà mình.
Thời gian này Black nghe nói trên quần đảo Sabaody có một vùng đất trái phép, làm gì cũng không có người quản, quyết định dẫn đám thuộc hạ tới cướp một mảnh địa bàn rồi chậm rãi phát huy sở trường của mình, lừa thêm vài thuộc hạ mạnh mẽ tới đánh thiên hạ về cho mình.
Nào biết vừa lên đảo đã rơi vào tròng. Hắn ta bổ nhào đến bên chân T-Bone, khóc không thành tiếng: “Tôi hối hận rồi, cực kỳ hối hận! Xin ngài hãy thả tôi đi!”
Trung tá T-Bone chính nghĩa sẽ không nghe lời hoang đường của hắn, một cước đá hắn ta ngã lăn: “Những lời này để dành nói với quan toà của đảo Tư Pháp đi, nếu thả các ngươi, sau này dân thường phải làm sao bây giờ!”
Trương Đạt Dã biết chân tướng thì rất thất vọng nhưng vẫn phải duy trì sự lễ phép: “Thật xin lỗi ngài trung tá. Tôi chưa làm rõ tiền truy nã thật sự của hắn đã tự tiện báo án rồi.”
“Đây không phải lỗi của cậu, trên đời còn có rất nhiều hải tặc xảo trá. Làm rõ thân phận và bắt chúng vốn là chức trách của hải quân chúng tôi.” T-Bone nghiêm túc nói: “Dù khoản tiền thưởng có chênh lệch, nhưng hắn vẫn là tội phạm treo truy nã. Vẫn phải mời cậu theo tôi đến căn cứ lãnh tiền thưởng.”
“Vâng, vậy xin hỏi nên xử lý con thuyền hải tặc này thế nào?” Trong ấn tượng của Trương Đạt Dã, thuyền của vai phụ đều bị đánh chìm luôn. Cậu thật sự không biết thợ săn tiền thưởng chân chính mà đoạt được thuyền hải tặc thì sẽ làm thế nào.
T-Bone nói: “Hải tặc là do các cậu đánh bại, chiếc thuyền này và toàn bộ đồ vật trên thuyền đều là tài sản thuộc về các cậu, Nếu không có ý định giữ lại thì có thể giao cho hải quân thu hồi, cũng có thể bán cho bến tàu phụ cận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận