One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 438: Ông đây là… Sư Tử Vàng! (2)

Chương 438: Ông đây là… Sư Tử Vàng! (2)
Khó khăn lắm cả đám mới phối hợp ăn ý với nhau, bây giờ vì tầm nhìn bị hạn chế nên không thể hỗ trợ gì nhiều.
Tình hình chiến đấu lại quay về trạng thái ban đầu, Sư Tử Vàng chiếm ưu thế trên không trung, nhưng lần này eo của hắn đã bị thương rất nghiêm trọng, còn Artoria chỉ bị trầy xước ngoài da.
Hai người đều có ưu thế và nhược điểm riêng, tiếp tục chiến đấu với nhau gần một tiếng đồng hồ nữa, khi thì âm thanh lưỡi kiếm giao nhau vang lên giòn giã, thi thoảng lại có ánh trảm kích màu vàng bắn ra xung quanh.
Hai người đều có thêm vết thương, Artoria đã thấm mệt, còn Sư Tử Vàng càng đánh càng hăng.
“Jihahahaha! Bao nhiêu năm rồi tôi không được gặp đối thủ mạnh thế này!” Sư Tử Vàng hiếm khi chủ động lao xuống, hai thanh kiếm đâm về phía Artoria.
“Ông là một đối thủ mạnh.” Artoria tránh lưỡi kiếm, trở tay đánh trả: “Nhưng tôi không thích sư tử như ông.”
Thanh kiếm của Sư Tử Vàng bỗng biến thành màu đen, thậm chí chuyển sang màu tím đen, hung hăng đâm thẳng đến Artoria.
Phong Vương Kết Giới trên thanh kiếm của cô lẳng lặng biến mất, thân kiếm lóe ra ánh vàng, ánh sáng càng lóa mắt hơn khi cô vung kiếm.
“Hây a…”
“Ha ha…”
Ba thành kiếm hai đen một vàng chạm nhau, làn sóng xung kích mạnh mẽ lan tỏa ra xung quanh, khiến cát đá bụi mù bỗng chốc bị quét sạch.
Sau giây phút giằng co ngắn ngủi, đôi bên thoáng lui lại, các thanh kiếm lại chạm nhau.
Sau mấy hiệp, Sư Tử Vàng không còn sức phân tâm điều khiển đất cát nữa mà tập trung đấu kiếm với Artoria.
Hai người đánh từ ven đảo đến tận mặt biển, lại từ mặt biển đánh đến gần lâu đài của Sư Tử Vàng.
Khi cả hai người phá hủy tòa lâu đài thứ ba, không còn cát bụi bay loạn, Trương Đạt Dã đang yên tâm quan sát trận chiến đã nhận được trung tướng Gion liên lạc:
“Quân cứu viện sẽ đến trong mười phút nữa.”
“Mãi mới đến. Nghĩa là bây giờ chúng tôi muốn đánh hay muốn đi đều được đúng không?”
“Đúng vậy, mọi người đã vất vả rồi. Cảm ơn mọi người.”
Trương Đạt Dã và các đồng bạn chạy đến gần Artoria rồi nháy mắt với cô, ý bảo cô không cần câu giờ nữa.
Artoria gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi.
“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, đó là trở thành phụ tá đắc lực của tôi.” Sư Tử Vàng lại lơ lửng trên không trung, khoanh tay trước ngực. Ngay cả khi đối diện với đối thủ vừa đánh đến một mất một còn mà hắn vẫn mời chào chứ không ghi thù.
Nếu chỉ nhìn phong thái ấy thì hắn khá có phong phạm của bậc vương giả.
“Bọn tôi cũng cho ông một cơ hội, hãy trở thành tiền thưởng của chúng tôi đi.” Trương Đạt Dã trả lời thay mọi người, tự cho rằng lời thoại của mình rất ngầu lòi.
“Đáp án của các người cũng giống như vậy à?” Sư Tử Vàng thoáng nhìn mọi người, phát hiện cả người lẫn mèo đều nắm vũ khí, vẻ mặt kiên quyết. Hắn nói “Vậy các người hãy chôn thây ở nơi này đi! Sư tử - Thung lũng ngàn lát!”
Sư Tử Vàng vừa nhấc chân lên thì mọi người đã chuẩn bị phòng ngự hoặc tránh né, chỉ có Trương Đạt Dã lẳng lặng móc đạo cụ ra.
Món đồ này vừa xuất hiện, Sư Tử Vàng trên không trung quăng chiêu thất bại, loạng choạng suýt ngã trật cột sống.
Brook và Tom ở đằng sau đâm xuyên quần áo của Trương Đạt Dã, dọa cậu sợ hết hồn, trái tim nhô thành hình trái tim trên lồng ngực, đập thùm thụp hệt như lúc Tom hoảng sợ.
[Nam châm hình chữ U của Tom: Đảm bảo chất lượng, lực từ rất mạnh, hiệu quả ai dùng người ấy biết. Dòng chữ in nhỏ: Khi sử dụng nhớ chú ý an toàn, tự gánh hậu quả trước những hành vi nguy hiểm của mình.]
Kiếm gậy của Brook và kiếm Tây Dương của Tom đều được luyện chế từ sắt thép, thành ra Trương Đạt Dã vừa lấy nam châm ra, Brook bất ngờ không kịp phòng làm kiếm trong tay bay ra ngoài, Tom còn bị thanh kiếm Tây Dương lôi theo cơ.
Hai thanh kiếm từ đằng sau đâm xuyên qua quần áo của Trương Đạt Dã, bắt chéo thành hình chữ X rồi dính vào các cực của nam châm hình chữ U.
Còn kiếm của Artoria, Thụy Manh Manh, Chiêng trấn hồn và Chùy trấn hồn của Diệp Ngôn không phải là sắt thép bình thường nên không bị ảnh hưởng.
“Làm tôi sợ són cả ra quần, may mà Sharkler và Cá mập khổng lồ không phải làm từ sắt…” Trương Đạt Dã cảm thấy mình hơi xúc động, vì lý do an toàn thì nên bảo Sharkler thu hồi Cá mập khổng lồ trước mới phải.
“Đạt Dã (sếp/ sếp Dã/ ông chủ Đạt Dã/ cậu Đạt Dã/ anh kia), cậu không sao chứ?” Mọi người quan tâm hỏi han, chỉ có Tom chưa từ bỏ ý định muốn kéo thanh kiếm của mình về.
“Tôi không sao, chúng ta đánh rụng hắn trước đã.” Trương Đạt Dã cảm thấy sườn bên trái tê rần, vội la lên: “Tom đừng kéo nữa, tao chảy máu rồi đây này.”
Tom vội buông tay ra, cuống quýt cà kê đưa tay ra sau lục một đống thứ, muốn tìm hộp y tế băng bó cho chủ nhân.
Kế tiếp nào là súng ngắn, búa sắt, bàn ủi… Cả đống đồ vật bằng sắt từ sau lưng Tom bay thẳng về phía Trương Đạt Dã, nện cho cậu suýt hộc máu tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận