One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 459: Tiên nữ bầu trời (2)

Chương 459: Tiên nữ bầu trời (2)
Đợi đã, Trương Đạt Dã phát hiện điểm mù, Artoria kháng ma lực là vì thừa hưởng yếu tố của rồng đấy à? Vậy phải chăng Wendy có thể ngó lơ khả năng kháng ma pháp của Artoria ở mức độ nhất định?
Khoan đã, dường như Thiên Long Grandeeney, người đã nuôi dưỡng Wendy và dạy Sát Long ma pháp cho cô vẫn ẩn náu trong cơ thể cô, giúp cô chống lại quá trình biến đổi thành rồng. Chẳng lẽ thiên long Grandeeney cũng theo tới đây à? Bị động vượt biên kiểu đính kèm?
Trương Đạt Dã nhìn Wendy, bỗng nhiên một cửa sổ lại nhảy ra:
[Họ và tên: Grandeeney]
[Tên gọi khác: Thiên Long]
[Giới thiệu sơ: Đến từ thế giới ‘Fairy Tail’, mẹ nuôi của Wendy. Có một năm bà rời khỏi Wendy, thật ra là ẩn náu trong cơ thể cô để giúp cô chống lại quá trình biến đổi thành rồng. Trong sự kiện ở đảo Thiên Lang, Grandeeney đang định hiện thân chống lại Acnologia thì phát hiện có người khởi động 'Fairy Sphere'. Bà lựa chọn tiếp tục ẩn nấp, bởi vì lần hiện hiện thân tiếp theo là lần bà biến mất hoàn toàn.]
Một giọng nói kỳ ảo vang lên bên tai Trương Đạt Dã: "Anh bạn trẻ, xem ra cậu là người triệu hoán chúng tôi đến đây, vả lại cậu còn biết rất rõ về chúng tôi nữa."
Trương Đạt Dã đáp: "Là tôi. Bà là Grandeeney à? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Grandeeney giải thích: "Khi khế ước ma pháp thần kỳ xuất hiện, Wendy đã mất ý thức, tôi ký kết khế ước thay cho con bé. Tuy thiên phú của Wendy rất tốt nhưng vẫn chưa thành thạo như các Sát Long ma đạo sĩ khác. Tôi hy vọng trong khoảng thời gian bạn đồng hành của con bé bị phong ấn, con bé có thể trở thành Sát Long ma đạo sĩ ưu tú."
"Thế cũng được à?" Trương Đạt Dã kinh ngạc, đây có tính là người giám hộ ký hợp đồng thay cho cô con gái vị thành niên không? Bà có chắc không cần hỏi ý kiến con gái của mình chứ?
Grandeeney nói tiếp: "Wendy không biết chuyện tôi ẩn náu trong cơ thể con bé, mong cậu đừng nói với nó."
Trương Đạt Dã hỏi: "Tại sao? Cô ấy vẫn luôn tìm bà mà? Bà nói cho cô ấy biết không tốt hơn à?"
"Nói cho con bé không tốt cho quá trình trưởng thành của nó. Con cái luôn đến lúc phải rời xa mẹ mình. Sức mạnh của tôi không còn dư bao nhiêu, thời gian có thể ở cạnh con bé cũng không nhiều." Grandeeney thương cảm, sức mạnh còn lại của bà dùng để đối phó với nguy cơ, lần này nếu không phải tình huống đặc biệt, bà chẳng buồn nhiều lời làm gì.
Trương Đạt Dã nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, tôi tôn trọng ý kiến của bà, không nhắc về bà với cô ấy."
"Cảm ơn cậu, dù đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng mọi người đều tốt bụng và dịu dàng. Tôi xin nhờ các vị chăm sóc cho Wendy..." Giọng nói của Grandeeney dần biến mất, dường như đã chìm vào giấc ngủ. Như những gì bà đã nói, sức mạnh của bà không còn nhiều lắm, nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì bà sẽ không hiện thân.
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ bảo: "Đừng tùy tiện gắn mác yasashii* cho tôi chứ…"
Tiếng Nhật, nghĩa là dịu dàng, tốt bụng
Tiếng Nhật, nghĩa là dịu dàng, tốt bụng
Artoria hỏi: “Đạt Dã, vừa nãy cậu nói chuyện với ai à?”
“Mọi người không nghe thấy ư?” Trương Đạt Dã sững sờ, thấy ai cũng tò mò ra mặt thì đoán: “Chắc là ma pháp thần giao cách cảm nhỉ? Không biết nó gọi là ‘telepathy’ hay là gì. Tôi vừa tìm ra nội dung khế ước với Wendy rồi.”
Sharkler nói: “Thì ra mục tiêu của cô ấy là trở nên ưu tú giống tôi ư? Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy.”
“Phải rồi, ngài Sharkler.” Brook xen vào: “Nói mới nhớ, hôm nay anh vẫn chưa trị liệu đấy.”
“...” Ánh mắt Sharkler trở nên hoảng hốt, nhưng nhớ lại vừa rồi mình mới nói phải trở nên xuất sắc hơn nên đành cố gắng chịu đựng: “Không thành vấn đề. Bây giờ bắt đầu luôn đi.”
Nhóc Perona nhìn Sharkler và Brook rời đi như có điều suy nghĩ. Mục tiêu của Wendy là trở thành Sát Long ma đạo sĩ xuất sắc, thế mục tiêu của mình là gì?
Ước mơ trước kia của nhóc là bắt tất cả động vật đáng yêu trên đời lại, biến chúng thành zombie không bao giờ chết bên cạnh mình. Giờ nghĩ lại hình như mục tiêu của mình tàn nhẫn quá mức, thế bây giờ ước mơ của mình là gì? Trở thành một học sinh tiểu học xuất sắc à?
Perona lắc đầu nguầy nguậy, ai muốn trở thành cái ngữ đó chứ!
Mọi người ngồi được một lúc thấy Wendy và Carla vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại thì chia nhau ra làm tiếp công việc của mình, chỉ chừa Thụy Manh Manh và Perona ở lại trông chừng.
Thật ra Tom cũng muốn ở lại nhưng bị Trương Đạt Dã kéo đi, dù Tom đóng cửa phòng từ bên trong thì cậu vẫn thò tay vào khe cửa lôi nó ra ngoài.
Tom là sao chổi chuyên gây họa, để nó ở lại không chừng sẽ có chuyện thật.

Sáng sớm hôm sau, Wendy chầm chậm mở mắt ra, trần nhà xa lạ khiến cô hơi căng thẳng: “Đây là đâu? Carla?”
Carla ở bên cạnh khiến cô cảm thấy an toàn phần nào: “Tôi nhớ chúng ta ở đảo Thiên Lang, gặp…”
“Mọi người!” Wendy ngồi bật dậy, sốt sắng tìm kiếm bóng dáng của đồng đội nhưng ngoài Carla ra chỉ thấy một cô bé tóc hồng đang nằm gối tay ngủ bên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận