One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 576: Tequila Wolf (1)

Chương 576: Tequila Wolf (1)
"Anh Đạt Dã đã từng làm gì lúc ở quần đảo Sabaody ạ?" Wendy tò mò hỏi.
Ở nơi này lâu như vậy đã khiến cô bé lý giải đầy đủ kiến thức bình thường, nhỏ nhất chính là biết tên của rất nhiều đảo. Wendy vô cùng mong ngóng hòn đảo xinh đẹp đầy bong bóng kia.
Trương Đạt Dã nói: "Chỉ là giải cứu rất nhiều nô lệ thôi. Chi tiết thì để Manh Manh kể cho các em nghe coi như chuyện kể trước giờ ngủ nhé. Nghe chuyện này thì có vẻ tốt đấy nhưng nếu bại lộ thì chúng ta cũng sẽ bị định nghĩa thành tội phạm, phiền toái lắm. Thành ra lần nào anh cũng phải nghĩ mọi cách để lén lút thực hiện chuyện tốt."
Wendy lộ ra vẻ mặt sùng bái: "Hình như là chuyện rất đáng gờm ạ."
"Yohohoho~ Hóa ra cậu Đạt Dã còn từng làm chuyện như thế. Giỏi ghê."
Perona im lặng không nói, dù sao cũng là người có khả năng soạn ra quy tắc cho học sinh tiểu học mà lị, làm chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Diệp Ngôn thực tế hơn nhiều, nói thẳng một biện pháp đơn giản: "Hay để tôi nhân buổi tối đánh ngất xỉu nhân viên trông coi và đám tội phạm, để những người nọ tự chạy là được. Vấn đề duy nhất là rời đi kiểu gì.
Nhiều người cùng lao động như vậy, lại không thể làm ruộng trên cầu, kiểu gì cũng có thuyền cung cấp vật tư cho bọn họ đúng không? Chúng ta có thể ẩn núp một thời gian, chờ thuyền vật tư tới thì hành động là được.
Còn vấn đề giám định thân phận… quản lý lao công kiểu gì chẳng có danh sách, tôi có thể để đám Cờ yêu ngụy trang, cầm danh sách chỉ đích danh từng tên. Đến lúc đó dù nhân viên canh chừng tỉnh dậy, phát hiện thiếu hụt một đống lao công thì cũng không ai biết là chúng ta làm."
"Cũng là một cách, chẳng qua lao công nơi này có vẻ tới mấy nghìn người đấy. Cậu có kham nổi việc dùng Chùy định giờ liên tục nghìn lần không?" Châm chọc thể lực của Diệp Ngôn chính là nhiệm vụ hàng ngày của Trương Đạt Dã.
"Hơi khó một chút, mà tôi cũng dạy anh Chùy định giờ lâu như vậy rồi, anh còn chưa học được á?" Diệp Ngôn khinh bỉ ngược lại khả năng lĩnh ngộ của Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ nói: "Ngày thường tôi bận lắm có được không hả? Có phải cậu không biết tôi phải học bao nhiêu kỹ năng đâu chứ. Với cả điều kiện hạn chế mấy kỹ năng của Người Cầm Canh các cậu hà khắc quá đi chứ. Cũng không thể tập luyện bình thường được."
Ví dụ như Chùy định giờ không hiệu quả nhằm vào sinh vật nảy sinh cảnh giác. Cái gọi là cảnh giác ở đây là cảnh giác với người sử dụng.
Nói cách khác, kỹ năng khốn kiếp này chỉ dùng để đánh lén được mà thôi, một khi bị mục tiêu nhận ra được thì trở thành công kích thông thường luôn. Nếu là chiến đấu trực diện, muốn dùng nó thì phải đánh ngất xỉu đối tượng trước rồi mới bổ thêm Chùy định giờ. Mỗi tội làm thế thì không thể khống chế thời gian tỉnh lại cho chuẩn được.
Trương Đạt Dã học chiêu này cũng chỉ học được cách Diệp Ngôn đánh người và kỹ xảo khống chế sức lực xuống tay. Nhưng cậu tập ở trên thuyền kiểu gì? Đâu thể rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đi đánh lén đồng bạn cho vui? Báo trước cho họ thì lại thành không có hiệu quả. Kết quả chính là cứ trì hoãn mãi, dù sao cậu cần học quá nhiều, không phải chỉ mỗi kỹ năng khốn nạn này.
Giờ trông cậy vào cậu phụ một tay gõ Chùy định giờ còn không bằng bảo Tom xách gậy bóng chày đi cho mỗi tên một gậy.
Trương Đạt Dã nhìn về phía Tom đang ngồi trên đầu pho tượng ở mũi thuyền câu cá cứ như thể chuyện không liên quan đến mình.
Tom chợt rùng mình, lông sau lưng dựng lên rồi đổ rạp từ đỉnh đầu đến chóp đuôi như bị điện giật.
Trương Đạt Dã còn chưa kịp nói gì, Tom đã xoay người lại lắc đầu, từ chối trước thời hạn.
Trương Đạt Dã bật cười, cũng không miễn cưỡng nó. Tom đánh được vài người là mệt lè lưỡi rồi, chưa kể người do nó đánh ngất xỉu tràn đầy tính không xác định. Có lẽ sẽ ngất thật lâu, có khi một giây sau đó đã tỉnh rồi.
"Đạt Dã, có một số việc chỉ cần là đúng, dù không nghĩ ra được cách nào ‘vẹn cả đôi đường’ thì cũng cứ thoải mái mà làm đi. Tôi muốn nói là… dù vì vậy bị truy nã cũng không sao cả." Artoria nhìn thẳng vào mắt Trương Đạt Dã: "Tôi đã nói sẽ làm người bảo vệ cậu, dù có ra sao cũng sẽ bảo vệ cậu."
"Tôi tôi tôi tôi cũng thế… dù sao việc ta làm cũng không phải chuyện xấu. Nếu có người đến bắt chúng ta thì tôi cũng không sợ họ đâu… chắc vậy. Giờ tôi chém một kiếm là có thể đánh bay rất nhiều người, cũng lợi hại rồi nhỉ?" Thụy Manh Manh vẫn run sợ nhút nhát như cũ, làm người ta không hiểu cô ấy có lòng tin thật hay đang cậy mạnh.
Sharkler vỗ ngực: "Tôi cũng không ý kiến, người đàn ông có can đảm và chính nghĩa chắc chắn là kiểu Tentorina thích. Tôi luyện tập Karate người cá, cố gắng trở nên mạnh mẽ còn không phải vì thế hay sao. Truy nã cái gì, không cần để ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận