One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 406: Tìm kiếm Tom bị thất lạc (2)

Chương 406: Tìm kiếm Tom bị thất lạc (2)
Khi ở quần đảo Sabaody, Sharkler trà trộn khá thân với đám thợ đóng thuyền ở xưởng đóng thuyền chỗ chú
Goodman, cũng trò chuyện hợp phách với Franky khi ở thành phố Thất Thủy, vì việc ra biển mà học hỏi kha khá.
Thụy Manh Manh quyết định ở lại giúp đỡ Sharkler, Brook và Perona vẫn còn bị sốc, chưa sẵn sàng khám phá hòn đảo nên cũng lựa chọn ở lại.
Không phải họ không quan tâm Tom, mà cảm thấy tình huống xấu nhất xảy ra cho Tom cũng chỉ là bị thú dữ gì đó bắt nạt một tí, chờ đến lúc đám Trương Đạt Dã tìm được Tom thì khả năng cao là con thú dữ ức hiếp nó sẽ biến thành vị cây thì là, còn xác suất nhỏ thì biến thành vị cay tê hoặc muối tiêu.

Trương Đạt Dã, Artoria và Diệp Ngôn mỗi người cầm một chai nước rồi đi vào rừng.
“Nói mới nhớ, cậu không định thay quần áo à?” Trương Đạt Dã để ý thấy Diệp Ngôn vẫn đang mặc trang phục con tuần lộc mất sừng.
“Tại sao phải thay? Chỉ ở trong rừng rậm thì tôi mới càng cảm nhận được tâm tình của tuần lộc chứ.” Khi thực hiện hành vi nghệ thuật, Diệp Ngôn nghiêm túc tuyệt đối chứ không phải vì làm trò hề.
Trương Đạt Dã quyết định sau này đến đảo Drum thì sẽ giới thiệu một chú tuần lộc cho cậu ta làm quen, để cậu ta càng lý giải tâm trạng của tuần lộc: “... Tùy cậu, tôi sợ tí nữa gặp thợ săn nào, người ta lại tưởng cậu là nai thật.”
Diệp Ngôn không để tâm: “Đó là một lời khen ngợi dành cho nghệ thuật của tôi.”
Hai con người không đáng tin này lại nói nhăng nói cuội, chỉ mỗi Artoria đáng tin cậy đang thận trọng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Artoria chợt đứng khựng lại.
“Sao vậy, có biến à?” Trương Đạt Dã hỏi.
Artoria gật đầu: “Ở kia có một mảnh cây ăn quả.”
… Thôi được rồi, chẳng có gì để mà ngạc nhiên. Trương Đạt Dã nhìn kỹ: “Trái cây lạ à? Có ăn được không?”
Ở vùng hoang dã không được ăn bậy là kiến thức thông thường.
“Bóc vỏ là ăn được, trong bách khoa thực vật có ghi loại quả này có mùi vị rất giống quả dứa, chua chua ngọt ngọt, tên là…” Kiến thức của Artoria trong phương diện kỳ quái này rất uyên bác.
Cuối cùng, Trương Đạt Dã đã hiểu ra rằng việc cô đọc bách khoa toàn thư thực vật và bách khoa toàn thư động vật suốt cả ngày không phải vì buồn chán mà vì tìm kiếm thực đơn trong đó.
Dưới sự đề cử tích cực của Artoria, bọn họ quyết định hái một ít để nếm thử mùi vị, chờ đến lúc thăm dò rõ ràng tình hình trên đảo xong thì quay về gọi mọi người tới hái thêm.
Thế là, ba người đi một lát lại dừng, thưởng thức khá khá trái cây và vài loại rễ thực vật.
Sản vật trên hòn đảo này rất chi là phong phú, thế là Diệp Ngôn dứt khoát thả Mã Lão Ngũ có khứu giác nhạy bén ra, giúp tìm và ghi lại vị trí của các nguyên liệu.
Nhưng sau mười phút, Mã Lão Ngũ sụp đổ khi phát hiện khứu giác của mình kém xa Artoria trong khoản tìm kiếm nguyên liệu.
Mũi của cô bé này phát triển như thế nào vậy? Mã Lão Ngũ chỉ có thể ấm ức cầm bút và quyển sổ, tiến hành ghi chép trên tấm bản đồ vẽ tay sơ lược.
Không lâu sau, Artoria lại dừng bước, Diệp Ngôn hỏi: “Lần này là gì vậy? Tôi ăn no rồi nhé.”
Diệp Ngôn coi như chàng trai có sức ăn yếu nhất trên thuyền, giờ cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Đạt Dã và Artoria ăn ngấu nghiến, đáy lòng ít nhiều cảm thấy hơi khó chịu.
Artoria nói: “Không phải nguyên liệu nấu ăn, có người đang đến gần, có lẽ không chỉ là người, hai người nghe cẩn thận mà xem.”
Trương Đạt Dã nghe thật kỹ, quả thật có thể nghe loáng thoáng âm thanh ầm ầm.
Mã Lão Ngũ có kinh nghiệm khá phong phú, nó nằm bò áp tai xuống đất: “Tiếng động này ít nhất phải có hàng trăm dã thú đang điên cuồng chạy về phía chúng ta, sắp có động đất à? Hay là một cuộc di cư lớn?”
“Nguyên nhân là gì đều không quan trọng, mấu chốt chính là bọn chúng đang tiến về phía chúng ta.” Diệp Ngôn đã cảm nhận được mặt đất hơi rung chuyển: “Tôi nghĩ chúng ta nên tránh ra trước.”
“Đi theo tôi.” Artoria dẫn Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn đi sang bên cạnh rồi nhảy lên một cái cây, cô có thể cảm nhận được hướng chạy của đàn thú, vừa hay ở đây có thể tránh được bọn chúng.
Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn trèo lên cây theo cô. Không bao lâu sau, một đàn thú đông nghịt điên cuồng chạy đến, nếu nhìn kỹ, những con dã thú đó trông khá giống những con quái vật nhỏ màu đen giẫm lên hay đánh đều không chết ở trong trò chơi Super Mario.
Trọng điểm là có một người ăn mặc như một nhà thám hiểm đang liều mạng chạy trước mặt đàn thú.
“Wow, người anh em này chạy nhanh thật đấy, quán quân thế giới cũng đến mức này thôi nhỉ?” Diệp Ngôn than thở, tố chất thân thể của người ở thế giới này quá tốt rồi.
Trương Đạt Dã nói: “Bây giờ là lúc để nói cái này à?”
Lúc này, người bị truy đuổi cũng chú ý đến ba người một yêu ở trên cây, hắn vẫy tay loạn xạ, hét lên: “Cứu mạng! Cứu tôi với!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận