One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 375: Đúng là vẫn nên chạy trốn nhỉ? (1)

Chương 375: Đúng là vẫn nên chạy trốn nhỉ? (1)
“Thỉnh thoảng còn giảm tốc độ, có lúc lại dừng thuyền luôn, đôi khi tôi còn phải xuống nước dò đường. Những lúc gặp thời tiết tốt thì chúng ta hay dừng lại nghỉ ngơi, tập luyện và chơi đùa, lại thêm khu vực Tam giác Quỷ cũng làm trễ nải một chút thời gian. Vì vậy tốc độ di chuyển của chúng ta chậm hơn rất nhiều so với người bình thường.”
Trương Đạt Dã nghĩ lại thì thấy cũng đúng, người ta là thuyền buôn bán, thời gian là vàng bạc, bọn họ thì đi chơi, muốn đi thì đi muốn dừng là dừng, chỉ cần có đủ đồ ăn thì không cần vội vàng.
Thời gian hai mươi ngày đủ để băng Mũ Rơm đánh bại mấy vị Boss rồi, bọn họ thì mới hoàn thành một đoạn đường bằng thuyền, ngẫm lại đúng là quá nhàn nhã.
Trương Đạt Dã cảm thấy không còn hy vọng gì để tìm được Bernice trong ngày hôm nay: “Xuất phát từ Thất Thủy, đảo Pucci là trạm dừng thứ hai của tàu hỏa biển, nếu đi thuyền thì xem chừng chưa tới một ngày đã đến nơi. Từ giữa tháng bảy tới bây giờ đã là hơn ba tháng, đoán chừng Bernice cũng đi đâu mất tăm mất tích rồi.”
Artoria nắm chặt tay của Trương Đạt Dã an ủi: “Đạt Dã, còn nước còn tát, không nên tùy tiện cho ra kết luận. Có lẽ tới đảo Pucci chúng ta sẽ thu hoạch được đầu mối mới, lúc nào tôi cũng có thể đồng hành cùng cậu.”
Trương Đạt Dã nhìn Artoria: “Cô muốn đi theo để giúp tôi hay là cô muốn tôi đi với cô?”
Artoria đảo mắt nhìn sang chỗ khác, chỏm tóc ngố cũng nghiêng theo: “Dù sao thì kết quả cũng đều là đi cùng nhau, không có gì khác nhau cả.”
Nếu vừa nãy Sharkler không nhắc đến mấy chữ ‘thành phố ẩm thực’ thì tôi sẽ cảm động vì cô lắm đấy. Trương Đạt Dã cũng hết cách với Artoria: “Vậy thì điều chỉnh lại kế hoạch một chút, ngày mai đi tàu hỏa biển tới đảo Pucci, ngày kia lại tới hai hòn đảo khác.”
Cuộc điều tra tạm thời chấm dứt tại đây. Từ giờ đến khi trời tối còn một khoảng thời gian, đám Trương Đạt Dã tới nhà ga gần đó, xé tờ lịch giờ chạy của tàu hỏa biển rồi chọn một con đường thủy khác với lúc đến, vừa ngắm cảnh vừa quay lại thuyền.
Lúc trả Bull lại, hai con Bull nhỏ còn thân mật cọ vào người Sharkler và Tom, ban sáng bọn họ cho chúng nó ăn thịt Mizu Mizu không uổng phí.
Được Bull cọ mặt, ban đầu Tom có vẻ rất hưởng thụ, nhưng sau đó nó chợt giật giật mũi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo, ý tưởng này cũng bao gồm nhiều kế hoạch như chiên, xào, luộc, rang và hầm.
Trương Đạt Dã thấy Tom vừa cười xấu xa vừa nhướng mày là biết nó lại đang suy nghĩ mấy thứ không tốt đẹp gì, vội vàng kéo nó đi.
“Hình như mọi người đều thu hoạch không ít nhỉ.” Trương Đạt Dã thấy Diệp Ngôn, Thụy Manh Manh và Brook đều xách trong tay rất nhiều túi đồ. Perona ôm một con gấu bông nhỏ trông không giống Kumashi cho lắm.
“Yohohohoho, cảm ơn quan tâm, tôi mua được khá nhiều quần áo mới, yohohohoho. 40 năm rồi tôi chưa từng mặc quần áo mới đấy nhé.” Brook áp túi đồ vào xương sọ, vui vẻ cọ xát, lão già bảy, tám mươi tuổi này vẫn còn rất thích nũng nịu.
Diệp Ngôn thì không quá hài lòng: “Mua không ít quần áo bình thường nhưng quần áo được thiết kế đặc biệt thì không nhanh như vậy. Chúng ta vẫn ở lại đây mấy ngày nữa thế?”
Trương Đạt Dã nói: “Ừ, ngày mai tới đảo Pucci, sau đó đi tới hai hòn đảo khác trên đường tàu hỏa biển. Kế hoạch là dừng lại ở mỗi đảo một ngày. Nếu có hòn đảo nào đặc biệt phù hợp thì chúng ta sẽ ở lại chơi thêm mấy ngày cũng được.”
Điều quan trọng nhất khi đi du lịch đó là tùy ý thích mà không phải là chụp ảnh và check in khắp nơi như chạy sô, nhất là trong tình huống cả thời gian lẫn điều kiện kinh tế đều cho phép.
Lần này thì Diệp Ngôn đã yên tâm hẳn, nếu thời gian không nhiều thì cậu phải sử dụng năng lực của tiền giấy để ông chủ cửa hàng bán quần áo khẩn cấp đẩy nhanh tốc độ.
Perona đang ôm gấu bông thì rầu rĩ. Thật ra hôm nay lúc đi mua sắm và thử đồ, có rất nhiều lần vì Diệp Ngôn và Brook không tiện đi vào cửa hàng nên chỉ có một mình Thụy Manh Manh ở bên cạnh cô nhóc.
Cô nhóc biết Thụy Manh Manh không đối phó được với Hollow tiêu cực, mình cũng tìm được rất nhiều cơ hội để chạy trốn nhưng lại không thể đưa ra quyết định, bởi vì chính cô nhóc cũng không rõ mình có thể chạy tới đâu.
Trên chiếc thuyền này có một chú mèo đáng yêu và thú vị, vừa biết pha cacao nóng vừa biết làm các loại đồ ngọt nữa, cô rất thích.
Có chị gái dạ dày vương thì lúc đầu rất đáng sợ, sau đó lại đối xử với cô nhóc rất tốt.
Có bộ xương khô biến thái ngu ngốc thích trêu đùa người khác, dù đánh ông ta thì ông ta cũng không tức giận.
Có một ông anh đáng ghét luôn ép nhóc đọc những thứ linh tinh vớ vẩn nhưng thường ngày hình như cũng hơi quan tâm nhóc một tí, ừm, chỉ một chút xíu thôi.
Khi còn ở Thriller Bark, tất cả các zombie đáng yêu đều nghe theo mệnh lệnh của nhóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận