One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 303: Brook: Tuy tôi là hải tặc nhưng tôi sẽ không làm gì mọi người đâu

Chương 303: Brook: Tuy tôi là hải tặc nhưng tôi sẽ không làm gì mọi người đâu
“Chẳng qua… xin lỗi vì sự lỗ mãng của tôi, trước khi chia tay, tôi còn muốn mượn các vị vài dụng cụ sửa bánh lái thuyền. Xin hãy giúp cho!"
"Sửa bánh lái thuyền?" Trương Đạt Dã ngớ người, bình thường không phải nên xin gia nhập nhóm, sau đó cùng nhau rời đi à?
"Trong cuộc chiến hơn 40 năm trước, băng hải tặc Rumbar chúng tôi ngoại trừ chết hết thủy thủ thì thuyền cũng hỏng rất nặng, ngay cả bánh lái thuyền cũng bị hỏng. Chính vì không chuyển hướng thuyền được, chỉ có thể lênh đênh theo sóng nên tôi mới mệt nhọc loanh quanh vùng biển này suốt 40 năm." Brook giải thích lý do mình muốn mượn dụng cụ. Nếu không phải bao nhiêu năm như thế chẳng gặp ai thì hắn đã sớm rời khỏi nơi này, hoàn thành tâm nguyện cho chúng bạn.
Lúc này Trương Đạt Dã mới nhận ra dưới chân của Brook có bóng. Nói cách khác, hắn không phải bị cướp mất cái bóng nên không đi được, mà là vì thuyền bị hỏng à?
Trong tuyến thời gian gốc, việc Brook bị cướp mất bóng xảy ra ở 5 năm sau, mà nguyên nhân cũng vì hắn muốn tìm dụng cụ và nguyên vật liệu sửa bánh lái thuyền nên mới lên con thuyền Barque kinh dị của Moria.
Nhưng đấy cũng không phải chuyện quan trọng nhất, đằng nào họ cũng quyết định đối nghịch với Moria rồi. Trương Đạt Dã nói: "Nếu chỉ muốn thoát khỏi nơi này thì chúng tôi có thể chở ông chú một đoạn."
Brook vui mừng nói: "Thật chứ? Vậy thì vô cùng biết ơn!"
"Đạt Dã, ông ta vừa nói ông ta là hải tặc." Artoria vừa nghe đối phương xưng là băng hải tặc Rumbar, nghĩ kỹ lại thì con thuyền buồm Brook vừa ngồi tuy rất rách rưới nhưng vẫn có thể nhìn ra đầu lâu xương chéo lờ mờ.
"Tôi đúng là hải tặc. Tôi còn chưa chính thức tự giới thiệu bản thân: Tôi là Brook - thuyền trưởng tạm thời của băng hải tặc Rumbar, thưởng truy nã 33 triệu Belly." Brook còn lôi lệnh truy nã vẽ mình hồi còn sống ra rồi nói tiếp: "Tuy tôi là hải tặc thật, nhưng tôi tự có điểm mấu chốt của mình, đảm bảo không xuống tay với người thường và ân nhân. Nếu các vị cảm thấy khó xử thì tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."
Lời này nghe rất khí thế, chẳng qua hình như hiểu lầm thực lực hai bên rồi. Trương Đạt Dã nói: "À thì, chúng tôi đến từ một quán rượu nhỏ của quần đảo Sabaody, việc làm thêm là thợ săn tiền thưởng, cũng từng bắt được hải tặc 30 triệu, 50 triệu gì đó rồi. Chú cũng gặp đám yêu quái ban nãy rồi đấy, việc chú nên lo lắng là liệu chúng tôi có làm gì chú không kìa."
"Ơ? Ơ!"
Brook lập tức kịp phản ứng. Đều tại ban đầu thấy chiếc thuyền này không phải thuyền hải tặc, sau đó lúc tới uống trà nói chuyện trời đất thì bầu không khí quá tốt đẹp, lại thêm hắn cô đơn mấy thập niên, khát vọng giao tiếp với người khác nên mới bất cẩn coi bọn họ là người thường.
Giờ nghĩ kỹ lại, tám yêu quái đè mình ra đánh ban nãy thì mình chỉ vững tin đánh thắng được hai, ba tên thôi.
"Nói cách khác, hóa ra kẻ rơi vào hiểm cảnh lại là tôi à?" Brook ngã quỵ xuống đất, chán nản nói: "Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng biến thành một cái quần lót…"
Diệp Ngôn thấy phản ứng quá khích của hắn thì nói: "Cũng không cần như đưa đám đến mức ấy chứ? Mà nói thì… rốt cuộc là nản lòng thoái chí hay biến thái thế hả?"
Ngược lại, Trương Đạt Dã nghe mấy từ này khá là quen tai: "Không đúng..."
Giây sau đó, một con ma trắng nửa trong suốt xuyên qua người Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã lập tức chui vào góc tường ngồi xổm: "Rõ ràng là chủ nhân của Tom, vậy mà vẫn phải để Tom nuôi. Cần mình làm cái quái gì…"
Tom vừa thấy bóng ma đã sợ ngây cả người, khoảnh khắc con ma bay về phía nó, nó còn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Một linh hồn mèo đánh số 1 run lẩy bẩy ôm lấy eo của Tom, sau đó lại có linh hồn đánh số 2, linh hồn đánh số 3… một lèo đến tận số 9, xếp hàng ngay ngắn sau lưng Tom run bần bật.
Chờ lúc con ma màu trắng nhỏ kia xuyên một lèo qua 10 chiếc mèo, 9 linh hồn thoáng cái bắn ngược vào người Tom. Tom nện sàn nhà khóc lóc, tuy không ai nghe hiểu tiếng khóc của nó, nhưng đại khái Tom đang nói cái gì mà một con mèo 'không bắt được con chuột' nên bị đuổi ra khỏi nhà là con mèo không hợp cách và vân vân.
Chuyện chưa kết thúc ở đó, lại có ba con ma nhỏ chia nhau bay về phía Artoria, Thụy Manh Manh và Diệp Ngôn...
Đối mặt con ma nhỏ bay tới, Thụy Manh Manh bày ra tư thế phòng ngự, sau đó quay ra ngồi xổm góc tường chung với Trương Đạt Dã: "Còn chẳng học được 1% kỹ năng của thầy Tom, tôi thật là vô dụng..."
Artoria phản xạ vung kiếm đón đỡ, nhưng ma không có thực thể, vẫn đánh thẳng về phía Artoria không bị ngăn cản, xuyên qua ngực của cô.
Sau đó… chẳng xảy ra chuyện gì.
Artoria nghi ngờ nhìn một con ma, lại nhìn Tom và Brook nằm khóc lăn lộn dưới đất, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn. Cô có thể đoán được đại khái khả năng của con ma này. Nhưng hình như không có tác dụng với cô?
Bạn cần đăng nhập để bình luận