One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 661: Anh em ruột thịt thân thiết của tôi (2)

Chương 661: Anh em ruột thịt thân thiết của tôi (2)
“Vâng, nhìn chú Genzo thôi cũng biết chú là một người rất thành thật và đáng tin cậy rồi.”
“Ha ha, tôi cũng không tốt như cậu nói…” Sau khi nhận được lời khen, Genzo cảm thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu.
Trương Đạt Dã ngẫm lại một giây xem rốt cuộc vừa rồi mình ôm tâm tình khen ngợi hắn nhiều hơn hay trêu ghẹo người ta nhiều hơn, sau đó vứt chuyện này ra sau đầu: “Chuyện này không quan trọng, mục đích lần này bọn tôi tới đây chủ yếu là muốn nói về chuyện của Nami.”
“Nami ư? Con bé gây chuyện gì à?” Bellemere khẩn trương hỏi, cô biết Nojiko và Nami chơi với 2 cô bé của đoàn du lịch Hope khá ổn, cô lo rằng Nami đã làm hỏng thứ gì đấy.
“Đừng lo lắng, thật ra là chúng tôi phát hiện Nami rất có năng khiếu làm nhà hàng hải nên đã tự tiện hứa hẹn với cô bé mà chưa được sự cho phép.” Trương Đạt Dã kể lại sơ lược mọi chuyện.
“Tóm lại, những cuốn sách này xem như là khoản đầu tư của chúng tôi với hàng hải sĩ tương lai. Tôi nghĩ chuyện này vẫn nên trao đổi với người nhà của cô bé, nếu cô không đồng ý thì chúng ta có thể thương lượng lại.”
“Sao có thể để một đứa trẻ như vậy ra biển chứ? Ba năm sau Nami chỉ mới 12 tuổi, năm năm sau cũng mới 14 tuổi thôi!” Genzo bày tỏ phản đối đầu tiên: “Hơn nữa, đại dương rộng lớn nguy hiểm như vậy, nếu gặp phải…”
Hắn muốn nói nếu gặp phải băng hải tặc giống Arlong thì sao nhưng sực nhớ ra băng hải tặc Arlong đã bị người trước mặt diệt sạch, hình như đi theo bọn họ rất an toàn nhỉ?
Trương Đạt Dã nói: “Chỉ đi du lịch thôi chứ có phải ra ngoài làm hải tặc hay gì đâu, nhỏ tuổi cũng không sao cả. Wendy nhà bọn tôi cũng mới 12 tuổi, Perona thì 13 tuổi. Nếu không phải vì cô bé không nỡ rời xa người nhà thì bây giờ dẫn cô bé đi luôn cũng được.”
Đến sinh nhật năm nay Perona sẽ tròn 14 tuổi. Về phần Wendy, Trương Đạt Dã tạm thời không biết nên tính tuổi của cô bé thế nào. Thật ra chính cậu cũng không biết nên tính tuổi mình như thế nào cho phải.
Bellemere hơi suy tư một chút sau đó nhoẻn miệng cười: “Vậy à? Thế thì cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Genzo thấy Bellemere quả quyết như thế thì hơi kinh ngạc: “Bellemere…”
“Không sao đâu, đây là ước mơ của Nami, cho dù không có nhóm của cậu Đạt Dã thì một ngày nào đó con bé cũng sẽ ra khơi.” Bellemere nghĩ rất rõ ràng, thay vì để sau này Nami lên một chiếc thuyền nào đó mình không biết rõ, chi bằng nhân dịp này giúp cô bé xác định một đội ngũ đáng tin.
Genzo không nói nữa, hắn cũng không phải là gì của Nami cả, nếu Bellemere đã đồng ý thì hắn cũng không có tư cách nói thêm gì.
Bellemere nhìn chồng sách cao ngất thì hỏi: “Những cuốn sách này đắt lắm phải không? Cậu giao hết cho Nami cũng được à?”
Trương Đạt Dã nói: “Chuyện nhỏ, đây là khoản đầu tư tất yếu, rất đáng giá. Với năng khiếu của Nami, tạm ứng tiền lương của mấy năm cho cô bé cũng không thành vấn đề.”
Đúng là những cuốn sách chuyên môn này không hề rẻ nhưng không đáng gì với Trương Đạt Dã cả. Chỉ cần bỏ đói Artoria 1 bữa thì cái gì cũng có… Đương nhiên, cậu chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Hơn nữa, Sharkler đã ghi nhớ tất cả nội dung của những cuốn sách này bằng chức năng ngủ học tập, khi nào cần thì có thể hỏi hắn. Nếu đến thế còn không được thì vẫn có thể chờ sau này mua lại, vấn đề không lớn.
Tạm ứng tiền lương? Bellemere phát hiện mình đáng xấu hổ mà động lòng, cô vội phủ quyết ngay lập tức. Rõ ràng cô đã hạ quyết tâm trở thành một người mẹ đàng hoàng, sao có thể trông cậy vào tiền lương tương lai của con gái chứ?
Bellemere nói: “Tiền lương thì không cần, những việc khác cứ làm theo lời cậu nói là được.”
Bàn xong chuyện quan trọng nhất, Trương Đạt Dã cầm một quả quýt lên, vừa lột vỏ vừa nói: “Nghe nói trước kia cô từng là hải quân?”
Bellemere gật đầu nói: “Đúng vậy, miễn cưỡng lên được sĩ quan cấp uý, sau đó suýt mất mạng trong một trận chiến. Nếu không phải lúc ấy tôi gặp được Nami và Nojiko thì ngay cả ý chí sống tiếp cũng không có.”
Chuyện xưa nghĩ lại mà kinh, chỉ là Bellemere vẫn luôn mỉm cười, cô vĩnh viễn không thể quên được ngày đó, ngày cô nhìn thấy em bé Nami nở nụ cười ngây ngô trong vòng tay của Nojiko.
Rõ ràng xung quanh đều là tường đổ, có rất nhiều thi thể chết vô cùng thê thảm nhưng đứa bé kia cứ cười khờ dại như thế. Khoảnh khắc ấy, Bellemere cảm giác thế giới trong mắt mình đột nhiên có màu sắc, cũng bỗng nhiên tìm được ý nghĩa sống của mình.
Trương Đạt Dã vừa lắng nghe chuyện cũ vừa bỏ một múi quýt vào trong miệng, quýt hơi chua, cậu chậm rãi nhai nuốt, sau đó lén lút đưa quýt còn thừa cho Tom để nó bổ sung ít vitamin C.
Tom cảm động vì chủ nhân đã cố ý lột vỏ quýt giúp nó hẳn 3 giây, khi ném quýt vào miệng và nhai thì mặt nó dần đổi sang màu xanh lét, phải uống hết một bình trà mới hồi phục, lè lưỡi thở hổn hển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận