One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 679: Xuất phát, núi Đảo Nghịch thẳng tiến (2)

Chương 679: Xuất phát, núi Đảo Nghịch thẳng tiến (2)
Bán kiếm mới đi rồi thu mua lại bằng giá đồ cũ, bốn bỏ năm lên chính là ăn lời cả trăm triệu, buổi tối có thể uống thêm một chai rượu ngon rồi.
Chẳng qua là hắn sẽ không vui vẻ được bao lâu, cả đám hải tặc tới thị trấn Logue gần như đã bị đội Trương Đạt Dã diệt sạch. Chờ đến khi tin tức lan truyền, đoán chừng thị trấn Logue sẽ yên ổn một thời gian dài, đến lúc đó hy vọng tâm tình của Ippon Matsu vẫn còn tốt như bây giờ.
Giao kiếm xong, họ muốn đi tìm người đưa thư, có điều tìm tới tìm lui cuối cùng vẫn phải tới căn cứ hải quân.
Mấy khẩu súng này rất đắt, xin hải quân hỗ trợ sẽ yên tâm hơn nhiều.
Đối với thỉnh cầu của Trương Đạt Dã, thượng tá Rust vỗ ngực đảm bảo: “Không thành vấn đề, đúng lúc thứ ba tới đội tuần tra có nhiệm vụ ở bên kia, thuận tiện đưa đồ qua luôn. Xin ngài Đạt Dã cứ yên tâm đi.”
Phó quan muốn nói gì đó nhưng bị Rust dùng ánh mắt ngăn lại.
Hắn biết phó quan muốn nói vùng kia là khu vực quản lý của chi bộ 16 và chi bộ 77, không liên quan chút nào đến hải quân thị trấn Logue. Nhưng Rust cảm thấy chỉ cần Trương Đạt Dã không nhắc đến chuyện ăn cơm ở đây thì chuyện gì cũng đơn giản. Dùng danh nghĩa tuần tra để đi đưa chút đồ thôi mà, coi như diễn tập quân sự.
“Sếp Đạt Dã, mọi người cũng ở đây à?” Sharkler tay trái cầm túi to, tay phải xách người đi vào căn cứ hải quân.
“Sharkler?” Trương Đạt Dã buồn bực, không hiểu tại sao hắn lại tới đây, chẳng qua lúc thấy người bị hắn xách theo ăn mặc theo kiểu thuyền trưởng hải tặc thì lập tức hiểu ra. Đây là mua kem đánh răng được tặng kèm thuyền trưởng hải tặc à?

Chuyện Sharkler chỉ đi dạo phố thôi mà cũng vớ được hải tặc khiến người khác hơi bất ngờ, nhưng sau cùng thì đám hải tặc đã làm đúng như những gì Trương Đạt Dã dự đoán. Bọn chúng thật sự không nỡ bỏ thuyền của mình nên định nhân lúc trời tối lái thuyền rời đi.
Sau khi đến bến tàu xem xét, vị trí của đoàn du lịch Hope đen kịt một mảnh, thuyền trưởng mừng rỡ dẫn đàn em của mình lên thuyền chuẩn bị nhổ neo, đồng thời còn không quên nhỏ giọng nói: “Đến người gác đêm cũng chẳng có, đoàn du lịch Hope trong truyền thuyết khiến các hải tặc sợ vỡ mật khi nghe tên cũng chỉ đến trình độ ấy thôi à?”
Một tên đàn em nhanh trí đề nghị: “Lão đại, hay là chúng ta tới đốt thuyền của bọn chúng đi! Chỉ cần thiêu chết chúng thì chúng ta sẽ có thể nổi tiếng rồi.”
“Cút.” Thuyền trưởng vả cho hắn một cái. Ông đây nói vậy chỉ để sướng miệng thôi, cậu lại muốn đẩy ông đây chết nhanh chết gọn à?
Nhóm lửa thì chưa chắc đã đốt được thuyền nhưng chắc chắn đám người hung ác kia có thể chặt đầu hắn trước khi thuyền bị cháy sạch. Thuyền trưởng tin chắc vào việc này.
Lúc này một tiếng nói vang dội truyền ra từ trong bóng đêm: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”
“Ai? Đứa nào nói to thế hả? Nhỡ đánh thức bọn họ thì phải làm thế nào?” Thuyền trưởng bực mình: “Chẳng phải tao đã dặn giữ yên lặng rồi ư?”
Keng!
Đáp lại hắn là một tiếng chiêng rền vang, ngay sau đó giọng nói của một người khác truyền tới: “Tôi bảo này sếp Dã, không hiểu thì đừng hô lung tung có được không? Bờ biển này lấy đâu ra trời hanh vật khô. Dù muốn hô khẩu hiệu thì vào giờ này cũng phải là câu ‘Đóng cửa đóng cửa sổ, phòng trộm phòng cướp’ chứ!”
“Haizz, chẳng phải có tên nhóc nhanh trí muốn phóng hỏa đốt thuyền của chúng ta ư? Tôi nghĩ câu này rất hợp với tình hình.” Trương Đạt Dã hài hước nói: “Ra sân hoành tráng như vậy chắc hẳn bây giờ bọn họ đang có tâm trạng phức tạp giống như hình ảnh Tào Tháo cười lớn ba tiếng trên đường đi ấy nhỉ.”
Diệp Ngôn lười sửa cho đúng, dù sao bây giờ cũng chẳng ai còn hô cái khẩu hiệu cũ rích kia nữa, đó chỉ là điều Người Cầm Canh nhất định phải biết thôi.
Đám hải tặc bắt đầu hoảng loạn. Bọn chúng phát hiện mặc dù mình vẫn có thể nói chuyện nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được mảy may. Thuyền trưởng hải tặc cũng hết sức tuyệt vọng, năng lực quỷ dị như thế này chắc chắn là đoàn du lịch Hope kia rồi.
“Tôi đầu hàng.” Thuyền trưởng hải tặc ngẫm lại kiếp sống hải tặc của mình, thật sự đúng là lúc lên lúc xuống xuống xuống xuống…

Xử lý xong đám hải tặc, nhóm Trương Đạt Dã nghỉ ngơi và đi dạo ở thị trấn Logue 3 ngày rồi mới chuẩn bị xuất phát tiếp.
Trong lúc đó, thượng tá Rust từng cắn răng mời bọn họ ăn nhưng bị Trương Đạt Dã từ chối: “Vừa tiếp nhận nhiều hải tặc như vậy chắc mọi người cũng đang bận rộn lắm, chúng tôi sẽ chỉnh đốn một chút rồi chuẩn bị xuất phát ngay đây.”
“Chuyện này… Thật là… Tiếp đãi không chu đáo.” Thượng tá Rust vừa áy náy vừa cảm động.
Áy náy là vì mình quá hẹp hòi, chỉ mời người ta ăn bữa cơm mà cũng do dự lâu như vậy. Cảm động là vì ngài Đạt Dã đây rõ ràng rất mạnh nhưng lại thấu tình đạt lý, hoàn toàn không nghĩ tới lý do là Trương Đạt Dã chê đầu bếp của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận