One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 672: Fan của mình nhìn thế nào cũng thuận mắt ghê ấy (1)

Chương 672: Fan của mình nhìn thế nào cũng thuận mắt ghê ấy (1)
Sharkler nói: "Tôi không ở lại được đâu. Tôi phải đi tìm vài thợ đóng thuyền chuyên nghiệp tới giúp tôi làm kiểm tra toàn diện cho Hope, miễn cho lúc tới núi Đảo Nghịch xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn."
Diệp Ngôn ủ rũ: "Thế thì tôi ở lại cho. Đằng nào anh cũng không cho phép tôi đi diễn."
Trương Đạt Dã phản bác: "Tôi không cho cậu diễn á? Vấn đề là cậu muốn diễn Roger trên đài chém là quá đáng quá thể lắm biết không hả?"
"Haizz, nghệ thuật vĩ đại luôn không được thế nhân thấu hiểu, thậm chí còn sẽ bị người căm thù." Diệp Ngôn lắc đầu than thở, bộ dáng đúng kiểu mọi người đều say mình tôi tỉnh.
"Chàng trai trẻ." Trương Đạt Dã vỗ vỗ bả vai Diệp Ngôn, chân thành nói: "Ném mặt mũi hải quân, Chính Phủ Thế Giới và quần chúng nhân dân xuống đất giẫm đạp cùng một lúc không gọi là theo đuổi nghệ thuật, là gợi đòn."
Trương Đạt Dã bổ sung: "Nói thật nhé, cậu thèm đòn thì cứ tìm anh đây đi, phục vụ miễn phí luôn."
Xuất phát từ trách nhiệm với đồng bạn, Diệp Ngôn tạm thời từ bỏ ý tưởng mê người này, quay về thuyền chuẩn bị tìm linh cảm mới. Còn hành vi nghệ thuật hiện tại thì cậu quyết định chờ khi nào mạnh đến mức muốn gì làm nấy thì tính tiếp.
"Kẻ hèn này cũng ở lại thôi, vừa lúc còn cần luyện tập vài bài hát nữa." Brook nhìn về phía núi Đảo Nghịch, cứ như có thể thấy Laboon ở phía bên kia. Càng đến gần thì càng thấp thỏm, chỉ khi tìm chút việc để mình bận rộn mới giúp hắn bình tĩnh lại được.
"Tôi cũng ở lại giúp đỡ cho. Dù sao thì việc mua sắm cũng không cần vội." Thụy Manh Manh lo trên thuyền không đủ người, chẳng may hải tặc túm tụm lại đông quá làm Hope hứng 2 quả pháo thì mọi người sẽ xót lắm.
"Quyết định như vậy đi." Trương Đạt Dã đoán chừng sức chiến đấu lưu lại thuyền nhiêu đó là đủ rồi. Cậu vung tay lên: "Xuất phát!"
"Sếp ơi, mấy tên hải tặc này thì sao?" Thụy Manh Manh hỏi.
Trương Đạt Dã khoát tay: "Cứ kệ đấy đã, đằng nào cũng còn thành viên chưa quay lại mà. Chờ gom đủ rồi gọi hải quân tiếp nhận một lượt luôn. Người nhà phải sum vầy với nhau chứ."
Thật ra thì hôm nay Trương Đạt Dã cũng không định thêm phiền cho hải quân. Cậu còn đang có phần ‘hiếu kính’ của băng Arlong và băng hải tặc khác, đủ để tiêu phí ở thị trấn Logue rồi. Lại nói, tay nghề đầu bếp của chi bộ hải quân thị trấn Logue cũng thường thôi, ngoại trừ số lượng nhiều, đủ no ra thì không có ưu điểm nào. Kém xa đầu bếp trên quân hạm của Khỉ Vàng.
Cậu quyết định vẫn nên chảy máu ví tiền một chút, để mọi người thoải mái ăn uống ở thị trấn Logue. Bình thường vất vả kiếm tiền (?) đến vậy chẳng phải vì mục tiêu này thì gì?
Ngoài dự đoán ở chỗ hải quân thị trấn Logue có vẻ tích cực hơn Trương Đạt Dã nhiều lắm. Đoàn người vừa xuống thuyền đã thấy hải quân đang giải tán quần chúng dân thường vây quanh bến tàu xem náo nhiệt rồi.
Đội trưởng đội tuần tra hải quân thấy đám Trương Đạt Dã thì trịnh trọng đứng nghiêm chào: "Chào ngài, tôi là thiếu tá Kyle của chi bộ hải quân thị trấn Logue, xin hỏi ngài cần giúp gì không ạ?"
Thiếu tá này hơi đẹp trai đấy nhé, hoặc nên nói là khôi ngô. Nhưng cậu không có ấn tượng gì với vị này, rõ ràng không phải nhân vật quan trọng nào cả.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy lời đối phương sai sai. Chẳng lẽ không phải hải quân bắt kẻ gian dân chúng trợ giúp à? Sao đến lượt nhà mình thì đảo ngược thế.
Chẳng qua cậu cũng không vạch trần: "Các vị tới đúng lúc lắm. Hải tặc trên thuyền đều bị đánh bại rồi, có thể đưa đi bất cứ lúc nào. Còn sót tên nào thì chờ chúng tôi bắt xong lại nói tiếp."
Cụm từ 'tới đúng lúc' làm thiếu tá Kyle nghe mà đỏ mặt. Giống kiểu hải quân bọn họ tới ăn ké vậy… Tuy trong việc lần này đúng là thế thật. Dù sao chi bộ hải quân của họ nhỏ như vậy, nào dám tùy tiện ra tay với 20 băng hải tặc một lúc đâu.
Trong tình huống này, thái độ của chi bộ trước sau như một, chỉ cần đối phương không gây chuyện trong thị trấn thì mặc kệ. Bây giờ hải tặc đều bị đánh bại thì lại là một chuyện khác.
Thiếu tá Kyle chỉ có thể ủ dột nói: "Cảm ơn sự nỗ lực bắt giữ hải tặc của ngài."
Trương Đạt Dã khách sáo thêm vài câu rồi ý bảo thiếu tá Kyle tự lên thuyền tìm Diệp Ngôn giao nhận hải tặc. Cậu nghi ngờ vị thiếu tá này gia nhập hải quân chưa lâu, mới bấy nhiêu hải tặc đã xoắn xuýt ngượng ngập rồi. Lính già lõi đời như cấp trên của hắn tiếp nhận công lao 1000 - 2000 người của băng hải tặc Don Krieg mà còn không đỏ mặt cũng không thở mạnh kia kìa.
...
Lính hải quân bận bịu đi áp tải hải tặc, nhóm Trương Đạt Dã cũng rời bến tàu.
Sharkler tách ra hành động riêng lẻ, tự đi tìm thợ sửa thuyền, Trương Đạt Dã dẫn Tom, Perona, Wendy và Carla tung tẩy đi theo sau lưng Artoria, tự động tìm đường nhờ lỗ mũi của cô nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận