One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 595: Hình như hồi trước Khỉ Vàng đã nói thế (1)

Chương 595: Hình như hồi trước Khỉ Vàng đã nói thế (1)
Bởi vì Perona thấy mọi người không cần hỗ trợ nên nhàm chán sinh nông nổi, không cần dạy cũng học được hành vi vô đạo đức trong mấy game online: canh xác.
Cô nhóc xấu xa điều khiển mấy con Hollow tiêu cực xếp thành hàng tra tấn Don Krieg, Tom hăng hái ngồi xổm bên cạnh quan sát, thi thoảng còn cười ngả nghiêng đấm mặt đất mỗi khi Don Krieg thốt ra câu nói hài hước nào đó.
Trước tình thế những thống lĩnh cấp cao bị vùi dập và thuyền trưởng quỳ offline mãi không dậy, đám hải tặc không còn ý chống cự nữa. Dù có kẻ muốn chạy trốn thì đầu cầu bên này đã bị Artoria chắn ngang, đầu cầu kia lại vừa sập. Không phải ai cũng dám chơi cái trò nhảy cầu với khoảng cách cao hơn trăm mét đâu.
Cứ thế, Trương Đạt Dã và mọi người bận bịu thêm chốc lát, cuối cùng trên cầu không còn mống hải tặc nào đứng thẳng nữa.
“Mãi mới xong.” Trương Đạt Dã tiện tay lôi băng ghế gấp ra đánh ngất Don Krieg đang bị Perona tra tấn, phớt lờ vẻ mặt khó chịu của cô nhóc: “Nếu có Haki bá vương thì tốt rồi, chỉ cần trừng mắt là đám tạp binh này sẽ ngã rạp hết chứ không gài đồng đội như Chiêng trấn hồn của Diệp Ngôn.”
Nói thì nói vậy, Trương Đạt Dã biết mình có thể học Haki vũ trang và Haki quan sát đã là ông trời phù hộ. Haki bá vương cái nỗi gì, loại cá muối không có chí lớn như cậu cũng đừng mơ mộng hão huyền thì hơn.
“Lúc nào anh cũng không quên phỉ nhổ tôi mới chịu được nhỉ.” Diệp Ngôn bước tới, mò một quyển sách ra khỏi áo cà sa quăng cho Trương Đạt Dã: “Tùy Phong Nhĩ lấy được danh sách anh muốn rồi này, nhưng hình như giờ không cần dùng đến nữa.”
“Đúng là không cần dùng đến thật.” Trương Đạt Dã tiện tay mở ra, bên trong ghi lại mã số, tên, lai lịch và các thông tin khác của công nhân. Có rất nhiều cái tên đã bị gạch bỏ, chắc là qua đời rồi.
“Ngay từ lúc Don Krieg để bọn họ lựa chọn, tôi đã coi những kẻ sẵn sàng theo hắn thành hải tặc rồi. Còn những ai không muốn làm hải tặc thì dù trước kia từng là hải tặc thì tôi cũng sẵn lòng cho họ một cơ hội."
Tuy làm vậy có vẻ không công bằng với rất nhiều người, bởi vì bọn họ không chịu nổi áp lực mới đồng ý gia nhập băng nhóm của Don Krieg.
Nhưng những người đó không hề do dự ra tay ngay khi Don Krieg ra lệnh, nhanh chóng thích ứng với thân phận hải tặc của mình. Thế thì có gì phải bàn cãi đâu, tự làm tự chịu, nên gánh vác hậu quả vì chính lựa chọn của mình.
Trương Đạt Dã xé nát danh sách trước mặt đám công nhân, sau đó nói với bọn họ: “Các vị nghe cho kỹ đây. Chúng tôi là thợ săn tiền thưởng, không có hứng thú gì với việc giải phóng công nhân cả!
Nhưng vì chúng tôi vừa ác chiến với 2000 tên hải tặc nên đuối sức rồi, phải nghỉ ngơi ít nhất nửa ngày. Có lẽ khi chúng tôi nghỉ ngơi xong thì hải quân cũng sẽ đến bắt đám hải tặc ở đây. Trong thời gian này, tôi sẽ không thả bất cứ hải tặc nào đi cả, dù có hải tặc nào trốn được thì chúng tôi cũng sẽ tóm cổ kẻ đó về.
Tuy chìa khóa của đống xiềng xích trên người các vị đều bị hải tặc quẳng ở nơi này, hải tặc trên thuyền cũng bị chúng tôi dọn sạch cả rồi, lương thực dự trữ trong thuyền cũng đầy đủ, có cả la bàn và hải đồ… Nhưng các vị đừng hòng lợi dụng thời cơ lấy chìa khóa mở khóa xiềng xích, cũng đừng nhân cơ hội lái 15 con thuyền chạy trốn khỏi đây!”
Dứt lời, Trương Đạt Dã bèn kéo hai người có tiền thưởng là Don Krieg và Gin rời khỏi nơi này, quay về Hope Diamond, để Cờ yêu lại âm thầm quan sát đề phòng có gì bất trắc xảy ra.
Sau khi họ rời đi, nhóm công nhân đầu tiên là im lặng giây lát rồi mới bắt đầu xì xầm bàn tán, tiếng thảo luận ngày càng lớn dần. Lính canh giữ đã bị hải tặc giết chết, hải tặc giết lính gác cũng bị xử đẹp, đây là thời cơ tốt nhất để họ chạy trốn.
“Nhưng mấy quái vật vừa rồi đã nói chúng ta không được chạy trốn mà?” Tổng cộng có tới 2000 công nhân tại hiện trường, ít nhiều sẽ có người không thông minh lắm.
May mắn thay, không phải chỉ số thông minh của ai cũng cất ở nhà:
“Ý bọn họ là muốn chúng ta tự lấy chìa khóa mở xiềng xích ra, sau đó lái thuyền hải tặc rời đi chứ nhỉ?”
“Còn nói trên thuyền hải tặc trang bị rất nhiều thức ăn, chuẩn bị cả hải đồ cho chúng ta nữa, còn bảo chúng ta hãy rời khỏi đây trước khi hải quân đến.”
“Nói thế thì họ là ân nhân cứu mạng của chúng ta à?”
“Không, ân nhân không muốn dính líu gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ là nhân lúc bọn họ nghỉ ngơi bỏ trốn thôi, những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay chỉ cần ghi nhớ trong tim là được rồi.”
“Hãy nghe theo lời của ân nhân, chúng ta không được phép trở thành hải tặc.”
Các công nhân nhìn thành viên băng hải tặc Don Krieg nằm rải rác trên cầu bèn nuốt nước bọt. Không cần nói thì bọn họ cũng không dám trở thành hải tặc, thợ săn tiền thưởng đáng sợ quá…
Bạn cần đăng nhập để bình luận