One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 410: Đăng quang làm vua

Chương 410: Đăng quang làm vua
Nhưng trong mắt đám động vật nơi này, đôi sừng trên đầu Tom khiến nó có khí phách vương giả, chẳng trách Tom ‘thích không rời đầu’, đội lên là quên bỏ ra luôn.
Lúc này ngoài mặt Tom run sợ muốn chết, trong lòng còn hoảng hơn mặt ngoài, tiện thể phối thêm tí ưu thương nhàn nhạt.
Vốn phát hiện đảo thật vui, mạo hiểm kích thích cũng đổ bộ mặt đất thành công rồi. Sao cứ phải là nó bị kẹt ở cành cây rồi thất lạc với chủ nhân chứ?
Giờ lại còn bị nhiều động vật đáng sợ nhìn chằm chằm như thế.
Tom lôi một cây súng săn ra, hy vọng có thể tự cho mình chút cảm giác an toàn, nhưng nòng súng lại mềm nhũn xuống.
Bởi vì Tom thấy sư tử kỳ lân dáng người gần bằng với Cá mập khổng lồ, súng săn loại nhỏ của nó là vô dụng đi?
Đám động vật sôi trào, con mèo này biết sử dụng vũ khí của loài người!
Trên cái đảo này, vẹt Hói cầm trượng chống, quạ đen Karasuke đeo kính mắt, hai chúng nó là động vật biết nói tiếng người và dùng công cụ của loài người nên địa vị rất cao.
Mà bây giờ con mèo này còn biết dùng vũ khí của loài người!
Nó đúng là vua động vật đời kế tiếp thật đấy!
Sư tử kỳ lân không ngồi yên nổi nữa, nó đi tới trước mặt Tom, đầu tiên là ngửa mặt lên trời rống lớn để đám động vật an tĩnh lại, tiếp đó mới gào rú một tràng với Tom rồi ngồi xuống, chờ Tom đáp lại.
Lúng túng là Tom không trả lời.
Tom - bậc thầy ngôn ngữ học, rành rẽ ngôn ngữ của nhiều nước nhưng không nghe hiểu tiếng động vật nơi này.
Lúc này, một con quạ đen trông như đà điểu đứng dậy, dùng cánh đẩy kính mắt rồi cất tiếng người tiêu chuẩn: "Xin chào, tôi là Karasuke, cậu có thể nghe hiểu tôi nói gì không?"
Tom mừng ra mặt, gật đầu cái rụp.
Karasuke giải thích tình huống trên đảo cho Tom nghe, sau đó nói: "Ban nãy vua nói với cậu rằng: 'Giờ ta cần dùng lực lượng cuối cùng đuổi người xâm lăng đi khỏi hòn đảo này, đây là trách nhiệm của vua. Sau đó xin giao đảo Vương Miện cho cậu bảo vệ. Sinh mệnh của tôi sẽ tới điểm cuối, còn cậu đăng quang làm vua!'."
Tom nghiêng đầu: “?”
Tuy không hiểu mi nói gì, nhưng cảm giác mèo bị lạm dụng thế nào ý.
Đăng cái gì quang, bảo vệ đảo vương miện cái gì, giờ Tom chỉ muốn trở về tìm chủ nhân thôi.
Tom khoa tay múa chân một hồi, đám động vật cũng xem hiểu ý nó. Con mèo này là thú cưng có chủ ư?
Vua động vật sao có thể để làm thú cưng cho loài người?
Chưa kể nó tả vị chủ nhân kia chẳng ra cái dạng gì, các động vật nhờ Karasuke giúp phiên dịch.
Karasuke nói: "Bọn chúng hỏi cậu, chủ nhân kém cỏi đến mức đồ ăn cũng phải để mèo nấu thì sao cậu không vứt bỏ hắn, ở lại đảo này làm vua động vật chứ? Ít nhất chúng tôi có thể chuẩn bị thức ăn cho vua của mình."
Như để thể hiện thành ý, đám động vật mau chóng dọn tới rất nhiều trái cây, gần như xếp thành một tòa núi nhỏ.
Tom mừng rỡ, nó vẫn nhớ rõ mục đích bọn họ tới hòn đảo này chính là vì muốn bổ sung thức ăn, nhiều thế này chắc là đủ rồi nhỉ?
Còn vứt bỏ chủ nhân gì đó là không đời nào. Nó là một con mèo nhà đấy, nào có mèo nhà nào chủ động rời bỏ chủ nhân?
Tuy chủ nhân không biết nấu cơm, nhưng ngài ấy còn có rất nhiều kỹ năng và am hiểu chuyện khác mà, ví dụ như...
Ờ, cái này không quan trọng, chỉ cần ngài ấy là chủ nhân là được, chỉ cần ở cạnh ngài ấy khiến nó an tâm là đủ rồi.
Chúng động vật hoang dã bao gồm sư tử kỳ lân rõ ràng không lý giải được lý luận mèo nhà của Tom, đau khổ khuyên nó ở lại. Sư tử kỳ lân sắp phải đi quyết chiến với người xâm lăng, sinh tử khó nói, bọn chúng cần một vị vua mới.
Đám động vật này bám người chết đi được, Tom cầm một quả không biết tên lên gặm, mùi vị rất khá. Nó chớp chớp mắt, trên đầu bật ra một bóng đèn nho nhỏ.
Chỉ cần đám động vật này lấy thức ăn làm thù lao để mời các đồng bạn trên thuyền tới giúp chúng nó đuổi kẻ xâm lăng không phải là được à?
Lần này không cần Tom khoa tay múa chân, đám động vật có thể nhìn đám sương mù màu trắng trên đầu Tom để hiểu ý tưởng của nó.
Chúng xôn xao phát biểu nghi ngờ, có tin loài người được không?
Tom khoanh hai tay trước ngực gật đầu khẳng định. Những người khác thì khó nói, nhưng nếu dùng những trái cây thơm ngon này làm tiền công thì ít nhất có thể mời được một người.
Đám động vật nhìn bóng người hiện lên trong sương mù trên đỉnh đầu Tom, trông người này đáng tin thật, cho bọn nó cảm giác uy nghiêm như sư tử kỳ lân.
...
"Không biết lần này Tom sẽ bị ngã thành hình gì." Trương Đạt Dã đặt một góc mảnh giấy sinh mệnh của Tom trong lòng bàn tay, nhìn nó giật giật về một hướng. Xem ra hướng đi của bọn họ không sai.
"Anh có thể hy vọng điều tốt cho nó được không?" Diệp Ngôn đang khá là hối hận mặc bộ đồ tuần lộc toàn thân này, cả đoạn đường đều phải leo núi, ngốt chết đi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận