One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 611: Không có trận doanh cũng tốt (2)

Chương 611: Không có trận doanh cũng tốt (2)
Chắc là người hóa trang thành bộ xương khô ấy gì, có điều cải trang giống thật quá làm người ta hết hồn hà.
“Bến cảng này vừa mới xây xong hồi tháng trước, trong làng có khá nhiều người tới đây làm việc, vì tiền lương ổn nên người ở thị trấn Shells ở bên cạnh cũng tới đây.” Khi Trương Đạt Dã hỏi thăm thì Paul vừa đi vừa giới thiệu.
Nhóm Trương Đạt Dã ngắm nhìn xung quanh, phát hiện trên đảo dường như thay đổi khá nhiều. Rừng cây vốn rậm rạp đã bị chặt đi một phần, tu sửa thành một con đường nối thẳng từ bến cảng đến trong làng.
Cây Dafr-Green cũng bị chặt vơi hẳn, có cây còn bị lột vỏ trụi lủi, bây giờ còn đang có một số người mặc đồ bảo hộ bận rộn làm việc.
“Ui~ Mùi gớm quá đi.” Wendy bịt mũi lại. Mũi của Sát Long ma đạo sĩ rất nhạy cảm, cô không chịu được mùi tỏa ra từ Daft-Green.
Carla cũng bịt mũi: “Ngửi mùi này là muốn bỏ chạy.”
Paul cười vẻ áy náy: “Những cây này vốn dùng để ngăn chặn dã thú tấn công làng, mùi rất khó ngửi, đi lại bình thường thì không sao nhưng nếu hít phải quá nhiều sẽ trúng độc. Động vật ngửi thấy mùi này cũng không dám tới gần nên bé mèo mới thấy khó chịu phải không?”
Có lẽ là vì đã gặp qua đủ loại động vật kỳ quái nên Paul không hề kinh ngạc khi con mèo biết nói chuyện.
Tom dáo dác nhìn quanh, cảm thấy mình cũng là mèo, thuộc về động vật, cho nên chắc là cũng không chịu nổi cái mùi này. Thế là nó đưa tay lên bịt mũi mình một cách ghét bỏ.
Trương Đạt Dã vỗ đầu Tom, đưa tay ra phía sau Tom mò hai chiếc mặt nạ phòng độc cho Wendy và Carla, điều kỳ lạ là chúng lại đúng kích cỡ.
Tom bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng đeo một chiếc mặt nạ lên cho mình.
“Họ đang làm gì vậy?” Trương Đạt Dã chỉ vào những người mặc đồ bảo hộ.
Paul giải thích: "Vì dã thú đáng sợ đều bị hải quân săn giết cả rồi nên những cây độc này trở nên vô dụng và nguy hiểm. Mọi người quyết định chặt bỏ chúng nhưng dân trong thị trấn nói rằng vỏ cây này có thể dùng làm thuốc, thế là chúng tôi dứt khoát bán cho họ luôn, sau đó mọi người chia tiền.”
Thụy Manh Manh hỏi: “Lột vỏ rồi thì cây sẽ chết phải không? Bán hết đám cây này thì làm thế nào tiếp?”
“Bán hết thì hết thôi. Đằng nào cũng là thứ có độc mà. Trưởng làng nói nếu ai không sợ thì có thể bố trí một mảnh đất trong góc cho người đó trồng cây, sau đó rải hạt giống I.Q khắp đảo là sẽ không cần lo lắng về việc ai đó vô tình bị trúng độc nữa. Mà I.Q cũng có thể bán đi cho người ta làm thuốc được.”
Paul kể chuyện mà ánh mắt bừng bừng hi vọng. Càng trải qua nhiều đau khổ thì mới càng trân trọng cuộc sống hiện tại.
Nhà của Paul cách cổng làng không xa, ngôi nhà trông rất mới, có lẽ vừa xây dựng gần đây.
“Anh về rồi!” Paul mở cửa.
Giọng một người phụ nữ từ bên trong truyền ra: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”
“Nhà có khách, anh dẫn các ân nhân của chúng ta về!”
“Chúng ta làm gì có…” Nói được nửa chừng, người phụ nữ chạy vội ra, kinh ngạc nhìn nhóm người Paul dẫn về. Cuối cùng ánh mắt của cô dán chặt vào Tom, che miệng mình lại: “Đúng là ân nhân rồi, mời mọi người vào nhà!”
“Làm phiền rồi!” *9
“Đây là Daya, vợ yêu của tôi. Chúng tôi đã kết hôn được 10 năm nhưng vừa cưới không lâu thì toàn bộ đàn ông trong làng đều bị Sư Tử Vàng bắt đi lao động khổ sai, trong lúc làm việc gần như không cho người ta về nhà.”
Nếu không phải Sư Tử Vàng bị đánh bại, bọn họ cũng không biết bao giờ mới được đoàn tụ. Sau khi bày tỏ lòng biết ơn một lần nữa, Paul nhiệt tình nói: “Chính vì chuyện này mà chúng tôi vẫn chưa có con, chỉ là gần đây hai người chúng tôi đang cố gắng…”
Daya đỏ mặt đánh nhẹ Paul. Cái con người này, trước mặt khách quý mà ăn nói bậy bạ gì thế hả? Cô kìm nén ý tưởng muốn tạt nước sôi vào mặt chồng, rót trà cho những người khác.
Ánh mắt Perona nhìn Paul như thể nhìn rác rưởi, trước mặt trẻ con mà cũng nói chuyện này ra được, chắc ông chú cùng một giuộc với bộ xương khô háo sắc kia ấy gì.
Mặt Wendy đỏ bừng cả lên, đỏ hơn cả bộ đồ táo đỏ mà Diệp Ngôn đang mặc, như thể hơi nước sẽ bốc lên từ đầu cô bé bất cứ lúc nào.
Trương Đạt Dã không biết phải trả lời chủ đề này như ra sao. Cậu lúng túng cầm tách trà, cân nhắc xem có nên nói một câu ‘cố lên’ hay không.
Cậu liếc nhìn Perona và Wendy, hình như trẻ con thời nay biết nhiều lắm.
“Yohohoho~” Vào thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào bộ xương già háo sắc Brook, chỉ thấy hắn dùng hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Daya, cười nói: “Quý cô Daya, xin hỏi cô có thể…”
Trương Đạt Dã, Diệp Ngôn và Sharkler nhảy dựng lên gần như cùng lúc, vây quanh ẩu đả Brook túi bụi.
“Đau đau đau quá nha~... Ít nhất phải để tôi nói cho hết câu đã chứ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận