One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 829: Sao cậu lại mặc quần áo của Tom (1)

Chương 829: Sao cậu lại mặc quần áo của Tom (1)
...
“Gì cơ? Không cần thiết đâu?” Trương Đạt Dã bối rối nhìn rương Belly mà Vivi đưa cho mình: “Em và Karoo cộng lại cũng không ăn nhiều hơn con mèo, thu phí gì chứ?”
“Anh đang nói ai ăn nhiều hả?” Carla bất mãn khoanh tay trước ngực, mỗi tội mặt cô mèo đỏ ửng cả lên. Tuy mèo ta nhỏ con như vậy nhưng sức ăn còn hơn cả người trưởng thành. Dù sao cô mèo vẫn luôn rèn luyện cùng với Wendy nên thể lực và ma lực cũng tăng trưởng đáng kể.
“Anh đang nói về Tom.” Trương Đạt Dã không vạch trần cô mèo.
Tom tò mò quay đầu lại nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
“Không có việc gì, mày tiếp tục câu cá của mày đi.” Trương Đạt Dã vặn đầu Tom trở lại, sau đó nói với Vivi: “Em cứ giữ tiền lại rồi tự tiêu, kinh phí của bọn anh vẫn chưa đến mức thiếu thốn như vậy.”
Trong tay Trương Đạt Dã còn khá nhiều vàng bạc châu báu, cậu chưa bán bao giờ. Mặt khác, kỳ thật cậu còn biết trong ổ mèo của Tom giấu rất nhiều Belly...
“Ồ.” Vivi không nài nỉ tiếp nữa, dù sao đến lúc mọi người cần tiền thì lấy ra dùng cũng như nhau: “Anh có thể nhờ Tom làm ổ cho Karoo không ạ?”
“Làm ổ cho Karoo á?”
Vivi gật đầu: “Dạ, vì em muốn Karoo thoải mái hơn một chút.”
“Đương nhiên có thể... À, đợi một chút, thử cái này xem thế nào?” Trương Đạt Dã tìm kiếm trong cột vật phẩm, lấy ra một căn phòng nhỏ có mái đỏ tường trắng, trên cửa còn treo tấm bảng viết chữ ‘KILLER’.
[Ổ chó của Spike: Thoải mái kiên cố, đông ấm hè mát, dù nhìn qua không lớn nhưng không gian bên trong vô cùng rộng rãi, thậm chí đủ để Spike đánh Tom tơi bời ở bên trong.]
“Thật đẹp, kích cỡ cũng phù hợp.” Vivi nói: “Karoo, mày thấy thế nào?”
“Cạc!” Karoo chui vào trong thử một chút rồi tỏ vẻ rất thích.
Tom tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, sợ đến mức thở hổn hển bay vèo ra ngoài, cần câu và áo khoác da mèo treo lơ lửng giữa không trung một lúc rồi từ từ rơi xuống.
Trương Đạt Dã tóm được áo khoác da mèo bằng 1 tay, tay kia tiếp lấy cần câu, bất lực nói: “Thích thì mau chuyển về phòng đi, đừng để thứ này xuất hiện trong tầm mắt Tom, anh đi vớt nó đây.”
“Tom có sao không?” Vivi lo lắng nhìn phía xa, cô bé nhớ rằng thể thuật đạp không khí bay ra ngoài gọi là Geppo thì phải?
Trương Đạt Dã nói: “Không sao đâu, cùng lắm là bị cá mập đuổi một lúc thôi, vấn đề không lớn.”
Vivi tin phục gật đầu, cũng đúng, ngay cả Kung-Fu Dugong còn đánh không lại Tom, bơi lội cũng không sánh bằng Tom, chắc chắn nó sẽ ổn thôi.
Trương Đạt Dã cất cần câu, cầm áo khoác da mèo đi tìm Tom, vì tò mò nên cậu thử khoác áo da lên người: “Hiệu quả giữ ấm hơi kém nhưng sau khi mặc vào cảm giác tốc độ bơi lội trở nên nhanh hơn, với lại... có cảm giác mình đánh không lại ai, ai cũng đánh không lại mình.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Trương Đạt Dã khoác áo da mèo lên người, hai tay vung mạnh thành cánh quạt, vạch ra một tuyến đường trắng xóa trên mặt biển, nhanh chóng bơi tới chỗ Tom vừa rơi xuống nước.
Vài giây sau, một người một mèo bơi theo hình zigzag trên mặt biển trở về, theo sau là một con cá mập há cái miệng rộng mọc đầy răng nanh đang cắn tới tấp. Mỗi lần nó cắn tới là cả Trương Đạt Dã lẫn Tom đều có thể chợt vọt về phía trước một đoạn để tránh.
Sau khi dắt cá mập bơi qua bơi lại mấy lượt, Trương Đạt Dã đột nhiên cảm thấy không đúng. Chỉ là một con cá mập, sao cậu phải sợ bỏ chạy? Cậu thuận tay cởi áo da mèo của Tom khoác lên người nó, bỗng nhiên không còn sợ nữa.
“Cút đi mày!” Trương Đạt Dã nghênh tiếp con cá mập, dùng một quyền đấm vào đầu nó.
Cá mập bay về phía Hope, răng rụng rào rào rải rác trên biển.
Sharkler chộp được con cá mập bay và ném lên boong thuyền, liếc nhìn miệng cá rồi cảm thán Trương Đạt Dã quá tàn nhẫn, nỡ lòng nào lại đánh rụng răng cá ta cơ chứ… sau đó hắn xách cá mập vào bếp. Hắn không hề có bất kỳ cảm giác thương hại nào, dù sao hắn cũng là người máy, chỉ là ngoại hình giống cá mập mà thôi.
Nhờ phúc của Tom, bữa trưa hôm nay lại có thêm thức ăn rồi. Dù chất lượng thịt cá mập hơi tệ nhưng không thể làm khó được đầu bếp Tom ưu tú.
Khi mùi thơm trong phòng bếp bay ra, một con hải âu giao báo đáp xuống cửa sổ phòng quan sát, chú Long lấy một đồng xu bỏ vào hộp đựng tiền và nhận lấy một tờ báo.
Trương Đạt Dã hỏi: “Có tin tức gì lớn không?”
Diệp Ngôn nói đùa: “Nói không chừng trang nhất sẽ là ‘Đoàn du lịch nào đó bắt cóc công chúa của đại quốc nào đó, hải quân nhắc nhở quốc vương các nước khác cần đề cao cảnh giác.”
“Đây có nên tính là tin tức lớn không?” Thành Long thả tờ báo xuống dưới: “Mọi người tự xem đi.”
Trương Đạt Dã cầm lấy tờ báo và mở ra:
“Trận chiến khốc liệt! Thuyền trưởng Ngũ Phong Ochoku vs Shanks Tóc Đỏ!”
“Shanks đánh nhau với Ochoku? Họ muốn tranh vị trí Tứ Hoàng ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận