One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 841: Con số chương này thật nguy hiểm (1)

Chương 841: Con số chương này thật nguy hiểm (1)
Những chỗ ánh sáng chiếu đến như mũi tàu, lan can, boong tàu, cột buồm đều bong ra và bắn tung tóe như thể từng miếng ngói nóc nhà trong cơn bão vậy.
Trúng đòn tấn công này, dù có hải tặc nào may mắn không mất mạng tại chỗ thì cũng bị trọng thương, mà điều chờ đợi những kẻ thoi thóp này chính là tiếng nổ của kho đạn...
“Đẹp quá!” Mấy nàng loli không thấy được biểu cảm hoảng sợ và dữ tợn trong cột sáng kia, chỉ mải cảm thán trước chiêu thức đầy màu sắc lộng lẫy ấy.
“Sao lại có màu sắc?” Thụy Manh Manh nhìn tay mình, không hiểu ra sao.
“Chắc là tại tôi đấy.” Trong lòng Trương Đạt Dã biết rõ sức mạnh của Thụy Manh Manh hoặc là vô hình hoặc là ánh sáng trắng, chỉ có sức mạnh của cậu mới có thể tạo ra nhiều màu sắc lộn xộn như vậy, mỗi một màu đều tương ứng với màu sắc trong Trận đồ ma pháp lúc triệu hoán các đồng bạn tới.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, về sau ngày lễ ngày tết đều không cần tốn tiền mua pháo hoa làm gì, đợi cậu học được Geppo rồi lên trên trời, muốn màu nào có màu đó.
Diệp Ngôn bắt được chung nhịp sóng não với Trương Đạt Dã: “Sếp Dã, chiêu này của cậu thật ngầu. Tôi đề nghị cậu nên nhanh chóng học Geppo, sau này chúng ta có thể tiết kiệm tiền mua pháo hoa.”
Trương Đạt Dã nói: “Cảm ơn đề nghị của cậu, đến lúc đó tôi sẽ để lại chỗ VIP bên dưới cho cậu, không xem hết chương trình thì không cho phép đi, để cậu biết nên xem pháo hoa từ bên dưới hay đứng cạnh để xem.”
Khác với nội dung trò chuyện hết sức lạc đề trên Hope, nhiều hải tặc vừa thấy chiêu này thì đồng loạt ngừng nã pháo. Nhất là những người còn lại trong băng hải tặc AM, lời chửi rủa đã chuẩn bị sẵn, còn cầm cả loa phóng thanh rồi đây, giờ thì nên há miệng hay không?
Tận mắt thấy một chiếc thuyền hải tặc cỡ lớn hóa thành đống đổ nát trong hào quang chói sáng cùng tiếng nổ chói tai, lá cờ hải tặc trên đỉnh cột buồm bốc cháy bay xuống, rơi vào trong biển và bị thiêu đốt thành tro tàn. Đám hải tặc câm như hến, giống như thấy được kết cục của chính mình vậy.
Sau một thoáng trầm mặc, nỗi sợ hãi vô tận từ đáy lòng bộc phát mà ra, tiếng nghị luận dần vang lên trên thuyền hải tặc:
“Kia... kia là gì?”
“Rốt cuộc chúng ta đang chiến đấu với quái vật cỡ nào vậy?”
“Đây chính là sức mạnh của đoàn du lịch Hope ư?”
Người trong băng hải tặc Midnight âm thầm tính toán, xử lý một chiếc thuyền trong một đòn, hiện tại ở đây còn lại 20 thuyền, bọn họ có thể chống đỡ trong mấy phút chứ? Liệu có còn mạng để mà nhận lấy phần thưởng thuyền trưởng đã hứa hẹn không đây?
Bầu không khí trong băng hải tặc AM cũng tương tự, dù đã xây dựng tâm lý sẵn sàng quyết tử, nhưng khi đích thân chứng kiến sức mạnh như vậy vẫn khiến bọn chúng vô cùng sợ hãi.
Kateai lẩm bẩm: “Chẳng trách chị đại lại không muốn để chúng ta tới. Thế nhưng đối mặt kẻ địch như vậy thì ở trên biển với trên bờ có gì khác biệt?”
Katebi hỏi: “Anh sợ à?”
“Không có gì phải sợ, lúc đầu chúng ta đã không có ý định còn sống trở về, có điều không thể chết vô ích được.” Kateai nắm chặt lan can: “Lập tức liên lạc với các chị đại, truyền tình báo ở nơi này về, nếu có thể thì xin chị đại đừng cứng đối cứng, có lẽ chỉ Precious mới có cơ hội xử lý bọn họ.”
“Em hiểu rồi.” Katebi lấy Den Den Mushi ra, được các chị đại chăm sóc lâu như vậy cũng đến lúc báo đáp bọn họ rồi. Katebi cho rằng đáng giá.
“Tất cả giữ vững tinh thần cho ông mày!” Kateai cầm chiếc loa vốn được chuẩn bị dùng để mắng chửi người lên, chỉ vào Hope đang tiến đến gần bọn họ và hô lớn: “Nhìn cho rõ vào, bọn chúng đang cố gắng tới gần chúng ta! Chứng tỏ chiêu vừa rồi không thể sử dụng liên tục!”
Nhóm hải tặc suy nghĩ bằng bộ não mà bọn họ không thường dùng, phát hiện có vẻ đúng là như vậy.
“Thế thì chỉ cần chúng ta đánh chìm bọn họ trước đòn công kích tiếp theo thì mọi chuyện sẽ ổn!” Kateai không biết suy luận này có chính xác hay không, dù sao hắn muốn nâng cao sĩ khí trước: “Cho nên hiện tại cũng không phải lúc ngẩn người! Bắn pháo cho tao, tiếp tục bắn pháo! Lấy hết đạn pháo ra bắn đi!”
“Aaaa!” Băng hải tặc AM phấn chấn, chúng ôm quyết tâm phải chết mà đến, dù có chết cũng phải bắn sạch đạn pháo rồi chết chứ?
Tiếng pháo lại vang ầm ầm, Kateai hét về phía đám đồng minh: “Đám hải tặc Midnight vô dụng bên kia không phải đã sợ đến mức tè ra quần rồi đấy chứ! Không bắn nổi pháo vào kẻ địch thì còn làm hải tặc làm đếch gì? Chạy về nhà bú tí mẹ đi!”
“Mày nói gì?” Tuy hầu hết người trong băng hải tặc Midnight đều bị điều kiện hấp dẫn mà Midnight dụ dỗ mới đến đây, nhưng dù gì cũng là hải tặc chân chính, bản tính hung hăng ăn sâu trong xương cốt, dũng khí liều mạng vẫn phải có.
Bị Kateai khích tướng như thế, rất nhiều người giận đỏ mắt lại bắt đầu công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận