One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 824: Để các em đi chào tạm biệt, các em lại bắt cóc người về cho anh à? (2)

Chương 824: Để các em đi chào tạm biệt, các em lại bắt cóc người về cho anh à? (2)
“Bọn tôi cần phải đi con đường của mình nữa.” Trương Đạt Dã cười nói: “Sau khi đi chơi mệt rồi, có lẽ bọn tôi sẽ tới nghỉ chân một chút, đến lúc đó ngài đừng ghét bỏ là được.”
Thật ra bọn họ đã nếm hết những món ngon đặc sắc ở Alabasta, cũng gieo họa kha khá các loại động vật độc đáo rồi, có mỗi con mèo biển là ‘động vật được bảo vệ’ của người ta nên không tiện ra tay thôi.
Mặt khác, vài ngày trước, có một con Kung-Fu Dugong (sư tử biển) ở bờ biển bị Tom khiêu khích nên ra tay đánh Tom, sau đó toàn bộ Kung-Fu Dugong đều bị Tom đuổi tới tận đáy biển và đánh cho một trận.
(sư tử biển)
Quy tắc danh dự của Kung-Fu Dugong là một khi chúng bị ai đó đánh bại thì sẽ bái người đó làm sư phụ, cho nên hiện tại bầy Kung-Fu Dugong đều là đồ đệ của Tom, thành ra cả đoàn cũng không thể ăn chúng được.
Nhắc mới nhớ, Tom bắt chước dáng vẻ của chú Long dẫn nguyên đoàn Kung-Fu Dugong đến bờ biển luyện quyền ‘hây ha’ trông rất thú vị, nhất là khi trên đỉnh đầu của bầy Kung-Fu Dugong đều bị đánh nổi kha khá cục u đỏ.
“Vậy à? Alabasta luôn hoan nghênh mọi người.” Cobra nhìn về một hướng nào đó trong vương cung: “Chỉ sợ Vivi sẽ buồn bã mất một thời gian.”
“Chắc mấy cô bé đang tạm biệt nhau rồi nhỉ?” Trương Đạt Dã đã để Perona và Wendy đi riêng để tạm biệt Vivi.
Cobra bỗng nhiên có loại dự cảm không lành, đợi đến khi bọn họ ra khơi, ông phải trông chừng Vivi thật kỹ mới được.
Thật ra, việc chuẩn bị cho chuyến hành trình đã được làm xong từ hôm qua. Bọn họ đã cân nhắc những thực phẩm phù hợp để mang theo trong những ngày này, chỉ cần mua theo danh sách là được.
Trên thực tế, Vivi thấy bọn họ mua sắm những thứ này thì đã có dự cảm rồi, chỉ là lúc sắp chia tay Vivi vẫn tỏ ra hết sức buồn bã. Hơn nữa, vì giữ người lại không thành nên cô nhóc tức giận tự nhốt mình trong phòng.
Mọi người thay nhau kêu cửa nhưng không được, cũng không cách nào tiếp tục chờ lâu nên đành phải giương buồm rời bến cảng trong sự tiễn biệt của quốc vương và nhóm Igaram.
Cobra nhìn theo bóng thuyền từ từ đi xa mà mí mắt chợt giật giật: “Igaram, liên lạc với Terracotta, bảo cô ấy xem thử Vivi còn ở trong phòng hay không, chìa khoá dự phòng đặt dưới chậu hoa trước bệ cửa sổ thứ hai trong phòng tôi.”
“Ý của ngài là... Khụ, mì mi mí~” Igaram nghĩ đến gì đó, giật mình nói: “Không phải đâu?”
“Người khác thì chắc sẽ không dám nhưng Vivi…” Cobra xoa thái dương, đau đầu nói: “Tóm lại cứ bảo cô ấy đi xem thử rồi nói sau, Pell, cậu lập tức đuổi theo!”
“Vâng!” Pell lập tức giương cánh bay ra khơi.
Sau khi gọi điện thoại xong, Igaram mặt mày đưa đám: “Không ổn rồi, trên giường công chúa chỉ có một cái gối nhét trong chăn, mặt đất dưới giường còn nhiều ra một cái lỗ, bên ngoài lỗ có lưu lại một vài hạt cát, hơn phân nửa là dùng năng lực đánh ra…”
“Đúng như dự đoán, năng lực của trái Suna Suna để dùng thế đấy hả?” Cobra cười khổ, cậu Đạt Dã từng nói năng lực này có thể hỗ trợ đào giếng, bây giờ ông đã tin rồi. Nếu Crocodile biết được năng lực của mình bị dùng vào mục đích này... Hy vọng hắn vẫn có thể mỉm cười nơi chín suối.
...
Một bên khác, Hope chậm rãi lái ra khỏi sông Sandora và tiến vào biển cả, cơn gió biển đã lâu không gặp thổi tới, dường như thổi bay hết thời tiết nóng bức của Alabasta.
Mọi người đã điều chỉnh lại tâm trạng ly biệt của mình và tiếp tục rèn luyện.
Đến Perona cũng chăm chỉ tập chống đẩy liền tù tì một hơi hơn trăm lần mà không than khổ hay mệt chút nào.
Trương Đạt Dã nhìn cô nhóc, bất lực nói: “Chơi đủ chưa?”
Perona nghiêng đầu nhìn Trương Đạt Dã đầy nghi hoặc, như thể không biết cậu đang nói cái gì.
Trương Đạt Dã dồn chân khí đánh một quyền vào đầu cô nhóc, chỉ nghe cái ‘phụp’, ‘Perona’ phân tách ra thành 3 Hollow tiêu cực và từ từ tiêu biến.
“Sao anh lại phát hiện ra? Rõ ràng là giống em như đúc mà!” Trong khoang thuyền truyền ra giọng nói của Perona, khi Perona bản thật bước ra, trên khóe miệng còn dính một chút kem và vụn bánh ngọt, chứng tỏ cô nhóc trốn trong khoang thuyền ăn vụng.
“Kỹ năng diễn xuất quá kém, em lười như thế sao có thể một lèo chống đẩy được hơn trăm cái, lại còn cố ý thể hiện ở trước mặt anh nữa chứ.” Trương Đạt Dã búng trán cô nhóc: “Em khai phá ra phân thân u linh chỉ để lười biếng trước mắt anh thôi ư?”
“Nếu không phải vì lười biếng, mắc gì những ngày này em lại phải cố gắng như vậy…” Perona nhỏ giọng lẩm bẩm.
Khi Trương Đạt Dã đang định nói thêm gì đó thì từ trong khoang thuyền lại truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Thành Long: “Vivi! Karoo! Tại sao hai đứa lại ở đây!”
“Không phải chứ?” Mọi người trên boong tàu đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Perona và Wendy là lộ vẻ chột dạ.
Một lát sau, Thành Long một tay túm cổ áo Vivi, một tay giữ lấy phần thịt gáy Karoo - cũng không giải thích nổi tại sao phần gáy Siêu Vịt lại có tác dụng giống như con mèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận