One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 402: Áo khoác da mèo của Tom có ấm không? (1)

Chương 402: Áo khoác da mèo của Tom có ấm không? (1)
“Ngược lại, tôi thấy khó mà nói được khả năng tự đánh chính mình này là do tác dụng của chiêng hay là do Tom.” Trương Đạt Dã ngồi xuống, đặt Tom lên đùi mình, định xoa bóp cho nó.
Hôm nay, đầu tiên là nó bị con bạch tuộc giày vò, sau đó là nấu ăn mệt thành chó, giờ còn tự mình sốc mình, đúng là vất vả cho nó quá.
“Thời gian này ai phụ trách phòng quan sát thì chịu khó để ý nhé, đừng bỏ qua bất cứ hòn đảo nhỏ nào, chúng ta cần được tiếp tế.” Trương Đạt Dã nhắc nhở.
Theo lộ trình đi thuyền của băng Mũ Rơm, bọn họ bắt đầu đi từ Alabasta đến đảo Gaya, Skypie, Long Ring Long Land, sau đó đến thành phố Thất Thủy. Nhưng những đảo này không nằm trên một tuyến đường thẳng.
Về phần đám Trương Đạt Dã, bọn họ lái thuyền theo la bàn vĩnh cửu của Alabasta, khả năng cao là họ sẽ không đi qua hết những hòn đảo đó.
Nói đúng hơn, tuyến đường thuyền của băng Mũ Rơm sau khi khởi hành từ Alabasta rất có thể không còn là tuyến đường dự định ban đầu nữa.
Bởi vì kim nam châm tự ghi đến nửa đường đã bị Skypie cướp từ lực một lần, phải mượn la bàn vĩnh cửu của Liên minh Saruyama để đi đến đảo Gaya. Không thể nói chính xác rằng đảo Gaya có nằm trong lộ trình đi thuyền ban đầu của bọn họ hay không.
Vậy nên không thể lấy tuyến đường cốt truyện gốc làm tài liệu tham khảo cho chặng đường tiếp theo, có thể bọn họ sẽ gặp những hòn đảo không biết tên, cũng có lẽ đi thẳng tới Alabasta, không thể đoán trước được.
“Ngoài ra, để đề phòng thì mọi người nên đi câu cá và bắt động vật biển khi có thời gian rảnh rỗi nhé.”
Khi mới đến thế giới này, Trương Đạt Dã và Tom bữa đói bữa no với nhau ròng rã 5 ngày, thành ra cứ khi nào cảm thấy lương thực dự trữ không đủ là tim cậu lại đập thình thịch.

Quá trình tiến hóa bất ngờ của Thụy Manh Manh mang lại cảm giác cấp bách cho Trương Đạt Dã. Dù rằng cậu mang cái danh kẻ yếu nhất quán rượu mấy tháng trời cũng quen quá rồi, nhưng chung quy cậu cũng không giống như nhiều tác giả văn học mạng lười biếng chỉ biết nằm ngửa làm cá mặn, nội tâm cậu khao khát tiến bộ.
Mặc dù việc rèn luyện thể lực hàng ngày vẫn khiến cả thể lực lẫn sức mạnh của cậu tăng lên, chẳng qua là mức độ cải thiện kém hơn trước kia nhiều lắm.
Bởi vậy, mấy ngày vừa rồi Trương Đạt Dã chuyển trọng tâm luyện tập sang kiếm thuật. Xét thực lực hiện tại thì thể lực và khả năng hồi phục của cậu đều khá tốt, thậm chí còn có một kỹ năng bạo hẳn hoi. Nhưng cậu vẫn thiếu thủ đoạn gây sát thương mạnh.
Vì có Artoria ở đây nên luyện tập kiếm thuật là một lựa chọn rất tốt.
Điều đáng tiếc là học tập mấy tháng mà trình độ của cậu vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn sử dụng ma lực gian lận để chém sắt cho dễ hoặc vung được vài đường phi tường trảm kích.
Đối với những điều cần chính bản thân cảm ngộ thì dù người khác có nói rã họng cũng vô ích. Vì vậy, Trương Đạt Dã đã chọn học theo Zoro, gắn một quả tạ vào một đầu thanh sắt và dùng nó để tập vung kiếm. Cậu tin chắc rằng chỉ cần bản thân luyện đủ nhiều, đủ chăm chỉ thì ít nhiều sẽ có chút thành quả.
Thế là trong vài ngày sau đó, cậu vung kiếm khi đứng gác trong phòng quan sát, vung kiếm khi đi với Tom câu cá ở đuôi thuyền, vung kiếm khi giám sát Perona sao chép các nội quy dành cho học sinh tiểu học, khi hỗ trợ quan sát hướng thuyền và la bàn vĩnh cửu ở đầu thuyền thì… không dám vung kiếm.
Trương Đạt Dã sợ nếu vừa xem la bàn vừa học theo Zoro thì sẽ không cẩn thận dẫn mọi người đến Laugh Tale mất.
Bởi vì mấy hôm trước xuất hiện nguy cơ khủng hoảng lương thực nhẹ nên mấy ngày vừa rồi mọi người đều lựa chọn làm gì đó. Ví dụ như Brook và Artoria thường cầm cần câu đi câu, Diệp Ngôn thì gọi Cờ yêu Hoán Triều Giao đi cùng Sharkler ra biển để tìm kiếm con mồi.
Sau vài ngày, ngoài trái cây và rau quả tươi không thể bổ sung thì nhiều ra kha khá cá và thịt động vật biển.
Một ngày nào đó, khi Trương Đạt Dã và Diệp Ngôn đang tập luyện trong phòng luyện võ.
Trong lúc nghỉ giải lao, Trương Đạt Dã lục lọi trong ô chứa vật phẩm rồi lôi ra một đống thứ lỉnh kỉnh, nào kẹo, nào đèn màu, có cả một cặp sừng nai để treo trên tường trang trí.
Diệp Ngôn tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì vậy? Cuộc sống khó khăn nên trải sạp bán hàng à?”
“Không phải, sắp đến tháng 12 rồi, tôi kiểm lại xem còn thiếu thứ gì dùng trong lễ Giáng Sinh không, đến hòn đảo tiếp theo sẽ đi mua sắm.”
“Cậu còn có thói quen tổ chức lễ Giáng Sinh à?”
“Tôi không có thói quen ấy. Nhưng Tom có mà. Hình như nó còn coi trọng lễ Giáng Sinh lắm đấy?” Suy cho cùng, Tom là một con mèo phương Tây mà, Trương Đạt Dã cảm thấy mình nên nghĩ cho nó nhiều hơn.
Diệp Ngôn hỏi: “Thế sao lúc trước không tổ chức lễ Halloween?”
Trương Đạt Dã ngơ ra: “Halloween là khi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận