One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 586: Ưu thế binh lực gấp 200 lần, thua thế nào được? (2)

Chương 586: Ưu thế binh lực gấp 200 lần, thua thế nào được? (2)
“Giờ thì ai quyết định gia nhập vào băng hải tặc Don Krieg là có thể tới lãnh chìa khóa theo số hiệu rồi lên thuyền!” Ideaman dựa theo số hiệu trên chìa khóa để phân những công nhân đồng ý gia nhập băng hải tặc thành nhóm, gọi tay sai tới mở khóa cho từng người bọn họ.
Trước khi mở khóa sẽ yêu cầu bọn họ báo tên, sau đó sắp xếp xem đi theo ai và đi thuyền nào. Những nhân tài đặc thù như thuyền công và bác sĩ của thuyền còn có ưu đãi riêng.
Tất nhiên, trong quá trình ấy Don Krieg còn phát hiện một điều bất ngờ, đó là trong nhóm người này có người đến từ Đại Hải Trình.
Don Krieg rất hứng thú gọi những người này đến hỏi thăm tình hình, đúng là không hỏi thì không biết, vừa hỏi liền giật mình. Nào là băng hải tặc Black Cat, băng hải tặc Walker, băng hải tặc Foxy…
Dù Don Krieg chưa từng nghe đến danh tiếng của các băng hải tặc này nhưng mức tiền truy nã của các thuyền trưởng càng về sau càng cao hơn, cao nhất là tiền truy nã của thuyền trưởng Porthos băng hải tặc Walker lên tới 5000 vạn Belly.
Tiếc là kẻ có mức truy nã cao nhất trong những người ở đây chỉ có 800 vạn Belly, nghề nghiệp ban đầu còn là chặn đường cướp bóc! Don Krieg và đám người Gin đều thấy sốc. Hóa ra ở Đại Hải Trình cạnh tranh khốc liệt như vậy ư? Tên cướp đường Sward mà đã có mức truy nã gần bằng Don Krieg rồi.
Nhưng Don Krieg đã nhanh chóng vui vẻ trở lại. Hơn 100 người này chắc chắn phải mạnh hơn tay sai ban đầu của hắn rất nhiều, sau này nhất định có thể trở thành cốt cán.
Khi hắn hỏi làm thế nào mà đại hải tặc với mức truy nã 5000 vạn Belly bị bắt, Don Krieg còn đỡ chứ đám hải tặc bị Trương Đạt Dã bắt đều bùng nổ.
“Các anh cũng bị đám nhóc kia đánh bại à?”
“Bọn này cũng bị tên nhóc đó bắt! Con mèo khốn nạn, đời này tôi cũng không quên được nó!”
“Đúng vậy, đến cả lá cờ của chúng cũng như đang chế nhạo bọn này vậy!”
Nhắc đến đoàn du lịch Hope, các hải tặc lòng đầy căm phẫn. Don Krieg ngạc nhiên phát hiện rằng trong số hơn 1000 người quyết định gia nhập băng hải tặc Don Krieg thì đã có tới 300 - 400 người nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ khi nhắc đến tên đoàn và lá cờ vẽ hình mặt con mèo kia.
Trên thực tế, có một số người sợ hãi đến vỡ mật ấy chứ, chẳng qua là nghĩ đến chuyện bây giờ đang đứng chung một chỗ với hơn 1000 người thì mới hăng lên.
Don Krieg rất chi là giật mình: “Trong vòng nửa năm mà đã bắt nhiều người như vậy cơ à? Rốt cuộc đoàn du lịch kia là thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, người bị bắt ở Sabaody là có quyền phát biểu nhất. Thế là bọn chúng thay phiên nhau cung cấp thông tin tình báo cho thuyền trưởng mới, bắt đầu từ Sward mà đi.
Một công tử bột ôm con mèo thần kỳ; Một chủ quán rượu có cô bảo vệ đáng gờm; Một cậu chàng thích chạy như điên khắp nơi; Một tên cuồng bạo lực thích dùng ghế gấp đánh người; Một năng lực giả có thể lôi cây đèn đường ra bất cứ lúc nào; Một kiếm sĩ lợi hại…
Don Krieg hơi rối não, hỏi lại: “Chúng mày chắc chắn là đang nói về cùng một người đấy hả? Hay điều đó có nghĩa là tên nhóc kia chỉ tốn thời gian nửa năm để từ một người bình thường tiến bộ thành kiếm sĩ có thể chém sắt á?”
“Có lẽ lúc đối phó với chúng tôi cậu ta chưa từng thật sự nghiêm túc.” Sward nhớ lại quá trình mình bị bắt, sắc mặt khó coi: “Tôi thậm chí còn đánh không lại con mèo của cậu ta!”
Cách lý giải như thế này làm cho Don Krieg rất dễ chấp nhận, đây là một kiếm sĩ mạnh mẽ, chỉ là cậu ta thích trêu đùa kẻ yếu thôi…
“Nhắc mới nhớ, hình như hôm qua tôi nhìn thấy bọn họ.” Một tên hải tặc đột nhiên nói.
Một hải tặc khác kinh ngạc nói: “Tôi cũng có ấn tượng, sau đó còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.”
“Chắc đúng vậy rồi. Tôi không bao giờ nhận lầm con mèo kia!” Thái độ của Sward kiên định. Cả đời gã cũng không quên được con mèo đã đùa bỡn mình.
Đám người khẳng định chắc nịch rằng đoàn du lịch Hope đang ở gần đây, sau đó bọn họ đồng loạt nhìn chằm chằm Don Krieg: “Thuyền trưởng Don Krieg! Xin hãy cho bọn tôi một cơ hội trả thù đi!”
Lo lắng Don Krieg không đồng ý, một tên hải tặc đến từ Sabaody nói: “Đến cả cái ghế gấp mà tên nhóc kia dùng để đánh tôi cũng làm bằng vàng ròng đấy. Chắc chắn trong tay cậu ta còn có nhiều vàng hơn!”
“Cái gì cơ?” Đông đảo hải tặc không biết rõ tình hình đồng thời nuốt nước bọt. Dùng vàng làm ghế gấp, lại còn lôi ra đánh người nữa chứ? Rốt cuộc tên nhóc này giàu đến cỡ nào chứ!
Ngay cả Don Krieg cũng kinh ngạc, dù áo giáp hắn khoác trên người lấp lánh ánh vàng nhưng cũng chỉ là hợp kim chứ không phải vàng thật. Độ cứng của đồ bằng vàng chẳng ra sao cả, trong mắt hắn, người dùng vàng làm áo giáp hoặc vũ khí chỉ có hai loại: một loại là thật sự giàu có, loại còn lại là thật sự ngu ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận