One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 627: Nói đạo lý khó quá, thử vật lý xem sao (2)

Chương 627: Nói đạo lý khó quá, thử vật lý xem sao (2)
“Chính là tay bắn tỉa của băng hải tặc Tóc Đỏ đấy!” Trương Đạt Dã khẳng định.
Băng hải tặc Tóc Đỏ ở Đại Hải Trình, hoạt động rất sôi nổi ở Tân Thế Giới. Thành viên cốt cán của băng bọn họ cũng bị nhiều người biết đến, tính cả Yasopp trong đó.
“Các anh biết cha tôi à?” Usopp mừng rỡ.
“Ừ, nhưng chưa gặp trực tiếp bao giờ, chỉ từng gặp qua thuyền trưởng của cha cậu một lần thôi.” Trương Đạt Dã nhớ lần tình cờ gặp Shanks, lúc ấy may mà không oánh nhau, không thì chẳng những băng hải tặc Tóc Đỏ nhào lên mà ông già Rayleigh lại tới phụ một tay…
Trương Đạt Dã phỏng chừng Tom và Artoria sẽ bình an vô sự, nhưng khả năng cao là quần đảo Sabaody sẽ bốc hơi, mình cũng chầu trời luôn…
Usopp mừng húm: “Thế ạ? Quả nhiên cha tôi rất giỏi đúng không? Ngày nào đó tôi cũng muốn trở thành đại hải tặc như thế!”
“Anh nói thế bao giờ? Mà mơ ước làm chiến sĩ biển cả thì làm chiến sĩ biển cả đi, gì cứ phải nằng nặc làm hải tặc hả?”
Trương Đạt Dã cảm thấy bó cánh với mạch não của cậu chàng. Bởi vì mình quá nhát nên muốn dũng cảm hơn, cái này cậu hiểu. Nhưng làm hải tặc đại diện cho dũng cảm hồi nào hả trời?
Usopp lập tức nhớ đến câu nói ngầu bá cháy của cha mình, bắt chước thốt lên: “Bởi vì lá cờ hải tặc triệu hoán tôi!”
“Dở hơi!” Trương Đạt Dã buột miệng chửi thề: “Cờ hải tặc sẽ chẳng triệu hoán bất cứ ai cả, chỉ có ham muốn sâu trong lòng mới sai khiến được người đó thôi! Bản thân không muốn an phận thì nói thẳng đi, cờ hải tặc triệu hoán cái khỉ gió!”
“Anh nói lung tung!” Usopp cảm thấy Trương Đạt Dã vũ nhục cha mình.
“Nói lung tung á” Trương Đạt Dã cười khẩy: “Từ lúc bọn anh lên đường ra khơi đã tống hơn 2000 - 3000 hải tặc vào nhà giam rồi. Trong đó không tên nào xứng đôi với hai chữ ‘dũng cảm’ sất.”
“Ngược lại thì gặp được kha khá hải quân anh dũng đấy, ví dụ như thượng úy Morgan của thị trấn Shells nhé, đã bị chém 8 nhát vẫn liều mạng chiến đấu đến cùng để bảo vệ thị trấn. Đấy mới gọi là dũng cảm.”
“Muốn làm chiến sĩ biển khơi dũng cảm thì làm hải quân đi, bắt hải tặc đi. Dù không muốn làm những việc ấy thì ít nhất cũng phải gánh vác trách nhiệm của mình chứ. Bỏ vợ bỏ con tính là dũng cảm cái khỉ gì?”
Cân nhắc đến việc chửi cha trước mặt con trai không hay lắm, Trương Đạt Dã đã tém hết mấy câu quá khích rồi đấy. Cậu chỉ khái quát ngắn gọn sự thật thôi. Nhìn mặt chú Bikasu cạnh đó có vẻ cũng chướng mắt hành vi của Yasopp.
Usopp nóng nảy, nước mũi lẫn nước mắt dàn dụa, khóc lóc gào lên: “Cha không vứt bỏ mẹ con tôi! Mẹ nói mẹ tự hào vì cưới cha tôi, dặn dò tôi phải trở nên dũng cảm như cha!”
Brook thân là hải tặc đã qua đời cũng muốn bênh vực đồng nghiệp một câu, nhưng cảm giác hành vi của Yasopp thật sự không đúng lắm. Chỉ là theo hắn biết, rất nhiều hải tặc đều làm vậy cũng không có vấn đề gì mà.
Thụy Manh Manh ngập ngừng: “Tôi không bày ra được nhiều đạo lý như sếp. Nếu chỉ là ra ngoài làm công thì không sao, nhưng bỏ mặc người nhà không quan tâm là không đúng mà nhỉ?”
Diệp Ngôn day trán: “Nếu là di ngôn của mẹ người khác thì chúng ta khó mà đánh giá được cái gì. Tuy rằng suy nghĩ rất quái đản.”
Sharkler nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cảm thấy việc này cũng là bất đắc dĩ thôi. Mẹ nào mà trước khi qua đời lại đi dặn con trai phải thù hận cha đẻ cơ chứ.”
Trương Đạt Dã cảm thấy dù Usopp hận cha mình thì với mạch não kỳ quái của cậu chàng cũng sẽ vì đủ loại lý do như ‘chứng minh lòng dũng cảm của bản thân’, ‘tìm cha hỏi cho ra lẽ’, ‘chứng minh mình mạnh hơn cha’ và vân vân để đi làm hải tặc. Cứ tham khảo Ace là biết ngay.
Wendy cảm thấy Usopp và mẹ của cậu rất tội nghiệp, hội trưởng của hội Fairy Tail từng nói thành viên trong hội chính là người nhà, không có gì quan trọng hơn người nhà. Cô bé tới nơi này tu luyện cũng vì muốn đạt được lực lượng bảo vệ mọi người, cho nên cô bé không hiểu nổi cách làm của Yasopp.
Nói đến mức này rồi, Trương Đạt Dã cũng không biết nên khuyên tiếp thế nào hoặc có nên khuyên nữa hay không. Cậu do dự một chút, lôi một thanh kiếm ra.
Usopp luống cuống, chẳng lẽ muốn xử mình tại đây thật à? Ý thức cậu nhóc thì muốn bỏ chạy nhưng hai chân lại không nghe lời.
Bikasu cũng sốt ruột, không thể trơ mắt thấy Usopp bị giết được. Hắn vội chắn trước mặt Usopp khuyên nhủ: “Xin… Xin ngài đừng giận! Thằng bé vẫn là trẻ con, chỉ giỏi nói phét thôi. Nó nói dối đấy. Đúng vậy, nó đang nói dối mà! Chỉ vì thằng bé muốn người mẹ nằm trên giường bệnh vui vẻ nên mới tập thành thói quen nói dối! Không phải thằng bé muốn làm hải tặc thật đâu!”
“Yên tâm, không phải tôi muốn làm gì cậu nhóc!” Trương Đạt Dã nắm kiếm bằng cả hai tay, xoay người về phía mặt biển, hít một hơi thật sâu. Cậu thầm cầu nguyện trong lòng, lần này cũng đừng mất mặt như lần chém sắt đấy nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận