One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 331: Excalibur (2)

Chương 331: Excalibur (2)
"Đạt Dã, mau tránh ra!" Artoria tóm lấy Trương Đạt Dã đang đứng như trời trồng rồi kéo cậu né sang một bên. Artoria không biết nên nói gì cho phải, Tom là một sinh vật mà cô có dùng trực giác cũng không thể phán đoán chính xác.
Bốn người chạy thục mạng ra khỏi khu vực mà cột buồm sắp ngã xuống, ai nấy nhìn Tom đầy ai oán.
Tom xòe hai tay nhún vai, vẻ mặt mèo ta rất chi là vô tội.
Nhưng lúc nó xòe tay lại quên chưa bỏ cái đĩa trong tay xuống, thế là tiếng loảng xoảng lại vang lên, những mảnh sứ vỡ nát nằm rải rác trên mặt đất.
Cuối cùng Tom đâm đổ cột buồm khổng lồ mà vẫn chẳng thể cứu được cái đĩa.
Cindry đứng yên trước cửa lâu đài, nhoẻn miệng cười chờ đợi vận mệnh bị chôn vùi.
(lời tác giả: Chương này nên đặt tên là Tom đánh đổ cột buồm chính trong cơn giận dữ.)
(lời tác giả: Chương này nên đặt tên là Tom đánh đổ cột buồm chính trong cơn giận dữ.)
Cột buồm to đến mức xây được lâu đài bên trong ầm ầm đổ xuống. Rốt cuộc Thriller Bark vẫn chỉ là một con thuyền, chấn động gây ra khi cột buồm chính nặng nề sụp xuống khiến cho con thuyền giống như hòn đảo nhỏ này rung lắc dữ dội.
Xung quanh con thuyền dâng lên từng đợt sóng lớn, thậm chí nước trong hào bên trong thuyền cũng cuồn cuộn dâng trào.
“Má ơi!” Thụy Manh Manh đứng ở đầu thuyền Hope bị văng ra ngoài, một tay cô túm được lan can, cả người đều lắc lư theo con thuyền.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Brook lộn mấy vòng rồi va vào cột buồm, hồng trà trong tay bị hất hết lên mặt.
“Để tôi qua bên kia nhìn xem.” Lỗ Đại Sơn hóa thành một đám sương mù bay về phía chiến trường.
Tình hình ở chiến trường cũng rất hỗn loạn. Đầu tiên là mấy kiến trúc nguyên vẹn còn sót lại gặp tai bay vạ gió, tiếp theo là đủ các loại đá vụn, đồ lỉnh kỉnh, thậm chí cả Tom cũng đang đong đưa qua lại theo con thuyền.
Mọi người chỉ có thể miễn cưỡng giữ được thăng bằng, còn phải tránh né các vật thể không rõ nguồn gốc nữa.
Người bình tĩnh nhất chắc là Artoria và Sharkler, một dựa vào kỹ năng, một dựa vào cái đầu sắt của mình.
Người thê thảm nhất phải kể đến Trương Đạt Dã, không phải vì cậu yếu, mà do lúc hành động cậu không may bị Tom dán vào mặt.
Trong lúc hoảng hốt, lực tay của Tom cực kỳ lớn, nó ôm chặt lấy đầu Trương Đạt Dã không buông, muốn kéo ra cũng không nổi. Trương Đạt Dã mất đi tầm nhìn nên chỉ cố gắng đứng vững được vài giây, sau đó đành lăn lộn chung với Tom.
“Đau đau đau…” Khó khăn lắm mới chờ được đến khi những đợt dao động trở nên nhẹ nhàng hơn, Trương Đạt Dã một tay ôm gáy, tay kia gỡ Tom xuống: “Bây giờ tôi mới hiểu vì sao khi chơi game hồi trước đám bạn toàn bảo tôi làm người quan sát, mất đi tầm nhìn đúng là rất đáng sợ.”
Tom nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh của mình. Tuy nó không hiểu chủ nhân đang nói gì nhưng hình như nó lại gặp rắc rối rồi, cứ thử xem có thể dùng sự đáng yêu để vượt qua lần này không.
Trương Đạt Dã ôm đầu Tom, ra sức vần vò. Từ ánh mắt của Tom, cậu có thể nhận ra nó không cố ý. Nói đi cũng phải nói lại, có lần nào Tom cố ý phá nhà đâu nhỉ?
Ban đầu cậu muốn hỏi “Tất cả mọi người không sao chứ?”, nhưng đảo mắt một vòng, Trương Đạt Dã nhận ra chính mình mới là người cần được thăm hỏi.
“Khốn kiếp.” Cách đó không xa, từ dưới đất mọc lên một củ hành tây… Moria bò ra khỏi đống đổ nát, trên đầu dính vài vết máu, trông như bị thương bởi cơn chấn động vừa rồi.
Vừa thấy có người còn thảm hơn mình, lòng Trương Đạt Dã lập tức cân bằng trở lại.
Moria thấy cái xác của Absalom lăn tới cạnh mình từ lúc nào thì càng tức giận hơn: “Chúng bay dám giết Absalom… Chúng bay dám phá hủy lâu đài của tao, dám phá hủy Oars! Tao phải…”
Trương Đạt Dã chen ngang: “Này này, chúng tôi nhận chuyện của tên tàng hình và Oars kia, nhưng việc tòa lâu đài bị hủy diệt có một nửa là công lao của Oars nhé.”
“…” Moria im lặng vài giây, nhen nhóm lại cảm xúc của mình: “Các người thật đáng chết, không thể tha thứ được! Thương bóng đen!”
Cái bóng màu đen trước mặt Moria chợt biến thành một ngọn giáo khổng lồ và lao thẳng về phía trước, định đâm chết cái tên khốn kiếp Trương Đạt Dã nói chuyện mà không quan tâm đến bầu không khí xung quanh.
Trương Đạt Dã phản xạ rút trường kiếm ra đón đỡ, đồng thời nghiêng người tránh né. Trường kiếm và ngọn giáo va chạm vào nhau, phát ra tiếng kim loại chát chúa, cái thương bằng bóng này cứng rắn đến bất ngờ.
Ngọn giáo khôi phục thành cái bóng, sau đó lại biến thành một con dao dài 40 mét quét ngang. Moria vung tay lên: “Tất cả đều phải chết. Lưỡi đao bóng khổng lồ!”
“Keng!”
Artoria rút kiếm chống chọi với thanh đao: “Rõ ràng là cái bóng nhưng cảm giác giống hệt như một thanh đao thật sự. Nhưng miễn chúng ta loại bỏ được năng lực giả là được đúng không.”
Thấy cả đám định nhân lúc Artoria đánh nhau với thanh đao để lao tới tấn công mình, Moria cười lạnh: “Không dễ dàng như vậy đâu. Dơi mảnh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận